Chương 7 Mộ Nghiên Công Chúa Sẽ Trở Thành Thần Phi?
Ta không muốn gặp nàng ta, cũng không muốn nói chuyện với nàng ta. Cho nên liền càm theo vò rượu mà đứng dậy muốn rời đi. Nhưng mà lại bị Mộ Nghiên sùng tiên pháp giữ chân ta lại. Ta lúc này liền tức giận mà tùy ý quăng vò rượu đó sang một bên. Ta thi triển thuật hóa giải tiên pháp của nàng ta, sau đó lại quay người lại tiến về phía của Mộ Nghiên.
“Ngươi cho rằng bản thân là công chúa thì tiên thuật có thể hơn được ta sao? Họa Y ta dù sao cũng là đệ tử của Chiến Thần. Pháp thuật mà sư phụ đích thân dạy ta, ngươi cho rằng có thể sánh hay sao? Ngươi còn muốn dùng tiên pháp với ta, đúng là nực cười mà. Nếu như không phải vì giữ thể diện cho sư phụ, ta cũng không muốn gây nhiều thị phi đến tai Thiên Đế. Ngươi cho rằng ta có thể nhẫn nhịn ngươi suốt hai trăm năm qua hay sao?”
Mộ Nghiên vốn dĩ ngưỡng mộ sư phụ đã lâu, cho nên từ khi ta xuất hiện ở Chiến Minh cung này đã chịu không ít ấm ức từ nàng ta. Hôm nay đã như vậy thì ta cũng không cần phải nhượng bộ nữa. Ta cứ như vậy mà tiến lên phía trước, còn nhếch môi một cái, nhẹ nhàng nói. “Mộ Nghiên ngươi có biết không tính cách của ngươi quá dung tục tầm thường. Nếu ngươi không phải là nữ nhi của Thiên Đế e rằng một nữ tử tầm thường dưới phàm giới còn hơn cả ngươi. Vậy thì ngươi dựa vào tư cách gì để yêu sư phụ ta chứ!"
Mộ Nghiên bị những lời của Họa Y nói mà trong ôm tức giận điên người. Nàng ta là công chúa từ trước đến nay chỉ biết được chúng tiên tôn kính. Hôm nay lại chịu cảnh một nguyên quân nhỏ nhoi đến chất vấn nàng ta. Nàng ta liền không ngại mà giơ tay lên giáng một đòn lên gương mặt của Họa Y. “Bổn công chúa nói cho ngươi biết, ta đã được phụ đế ban hôn cho Chiến Thần. Sư phụ của ngươi cũng đã đồng ý để cho ta làm Thần Phi của người. Cho nên ngươi tốt nhất nên gọi ta một tiếng sư mẫu đi. Bằng không đợi sau khi ta bước vào Chiến Minh cung, ta nhất định sẽ cho ngươi không có những ngày tháng được yên.”
Ta chịu một bạt tai của nàng ta mà đau đớn, nhưng nỗi đau đó cũng không bằng một phần vạn lần những lời mà nàng ta nói. Sư phụ đã chấp nhận để nàng ta vào cung Chiến Minh hay sao? Sao có thể chứ? Ta không tin, sư phụ nhất định sẽ không bao giờ để ý đến nàng ta được. Trong lòng của ta giống như bão lũ ngập trời, vẫn chờ mong một tia hi vọng. Bởi vì ta cả đời này cũng không tin sư phụ có tình ý với Mộ Nghiên.
Mộ Nghiên nhìn thấy Họa Y đau khổ như vậy cũng đã thỏa mãn được ý nguyện. Nàng ta cười nhạo, chế giễu nàng một hồi sau đó mới chịu rời đi. Để lại một mình Họa Y ở đó đau khổ không nói nên lời. Ta đợi, ta ở đó đợi sư phụ về. Nhưng không biết có phải men rượu khiến cho ta say rồi hay không? Ta cũng không biết ta còn thức hay đã tỉnh. Cũng không biết đã thiếp đi từ lúc nào. Ước chừng thêm một canh giờ nữa trôi qua. Xích Hồn Quân cũng đã hồi cung, vừa đi ngang qua thư phòng liền nhìn thấy tiểu nữ tử này ngồi ở đó ngây ngốc cả người, mặt mày lại càng đỏ bừng. Chàng đoán chừng nàng đã uống rượu cho nên liền bồng nàng trở về chỗ của chàng. Tiểu nha đầu này từ sau khi kết giao thân thiết với Bích Du nguyên quân liền đã biết uống rượu, lại còn say đến như vậy.
Ta cũng không biết đêm đó sư phụ đã bồng ta về. Cho đến khi tỉnh lại, nhìn thấy sư phụ ở bên cạnh ta cũng nhớ ra mọi chuyện. Đêm qua ta còn chịu một cái tát của Mộ Nghiên công chúa, còn nghe được những lời đau lòng đó. Ta đã tỉnh giấc như cũng lười nhác không muốn ngồi dậy. Chỉ làm một bộ dạng đau lòng, uể oải trong người.
“Sư phụ người không cần phải quan tâm đến Họa Y đâu.” Ta tự mình dối lòng, lừa mình cũng lừa cả người. Những khi không có sư phụ ở đây, ta vô cùng đau khổ cũng không biết nên thổ lộ lòng mình thế nào. Nhưng chỉ cần xuất hiện, ta một lời cũng khó mà mở miệng. Chỉ có thể ôm lấy nỗi đau này. Một mình ta gánh chịu.
Xích Hồn nhìn thấy nàng cố chấp như vậy, liền tỏ ra vẻ lạnh lùng hờ hững. Nhưng lúc chàng vừa mới đứng dậy rời đi thì tiểu nha đầu đó đã vùng dậy mà chạy đến ôm chàng từ phía sau. Chàng không đẩy nàng ra, nhưng lại rất lạnh lùng mà hỏi.
“Đêm qua tại sao lại uống rượu lại còn say đến như vậy?”
Ta hít một hơi thật sâu, lại làm một bộ dáng đáng thương mà đáp lời. “Bởi vì Họa Y có rất nhiều điều ở trong lòng không thể nói ra. Sư phụ người biết không trong lòng của Họa Y rất khó chịu, mỗi đêm con chìm vào giấc mộng đều rơi lệ. Nhưng mà những chuyện này con không thể nói với người. Con chỉ có thể tự lừa mình lừa cả người. Sư phụ có phải người đã chấp nhận để cho Mộ Nghiên công chúa làm Thần Phi của người hay không?”
Xích Hồn cũng không ngờ nàng đã biết chuyện nhanh như vậy. Liền không ngại mà bình thản trả lời cho nàng. “Không sai, ta đã đáp ứng với Thiên Đế rồi! Sẽ để cho Mộ Nghiên vào cung Chiến Minh. Dù sao lập một trắc phi thì đã làm sao? Để cho nàng ta làm Thần Phi thì có là gì đâu?” Chàng nói song lại còn đẩy bàn tay đang ôm chầm lấy chàng ra, dõng dạc mà nói tiếp. “Những lời mà ngươi muốn nói nếu như không nói được. Vậy thì cứ giữ ở trong lòng đi. Không cần phải nói ra đâu."