Chương 8 Tuyệt Đối Không Chúc Phúc Cho Chàng
Ta bị chàng đẩy ra xa, trong tim đau đớn đến chết đi được. Nhưng ta không muốn rơi lệ nữa, những ngày qua ta đã khóc quá nhiều. Bây giờ ta chỉ muốn bình tĩnh mà đối diện, vượt qua một đoạn tình cảm đau lòng này. Ta chạy đến trước mặt chàng, nhón chân lên hôn lên môi của chàng. Nụ hôn này khác với lúc ở phàm giới, lần này không phải là do tình si của Ngọc Tâm bội mà ra. Mà chính là tình cảm của ta dành cho chàng suốt hai trăm năm qua.
“Xích Hồn Quân ta bây giờ không gọi người là sư phụ nữa. Ta muốn hỏi ngài ta có thể lựa chọn lại hay không? Năm đó ngài cho ta lựa chọn, ta bây giờ không muốn làm đệ tử của ngài nữa. Ta có thể lựa chọn lại một lần nữa không? Xích Hồn có phải năm đó nếu như ta chọn làm bằng hữu tri kỉ của chàng, vậy đoạn tình cảm của chúng ta có phải để dễ dàng hơn không? Năm đó ta cứ nghĩ ta muốn bái sư học nghệ để nhanh chóng tu luyện thành tiên. Nhưng ta quả thật không ngờ, ở bên cạnh chàng hai trăm năm. Ta từ khi nào đã động lòng rồi, bây giờ chàng lại muốn lập phi tim của ta giống như chết đi sống lại vậy.”
Xích Hồn đối với những lời này của nàng, chàng chỉ có thể áy náy trong lòng. Tâm can của chàng cũng không nỡ, nhưng đáng tiếc đây là thiên mệnh. Thiên mệnh định ra chàng là sống vì chúng sinh thiên hạ. Nếu như bây giờ chàng thừa nhận động lòng với nàng. Như vậy chỉ có thể khiến cho nàng thêm đau khổ mà thôi. Mối họa Ma Tộc còn chưa dứt, chàng sao có thể nghĩ đến tư tình nam nữ? Năm xưa chàng lần đầu tiên nhìn thấy nàng, khi đó nàng vẫn còn là đóa liên hoa ở Bồng Lai. Chàng vốn dĩ không nghĩ đến sẽ đem lòng yêu nàng. Ban đầu chỉ là vì muốn tìm một điều hoàn mĩ mà trong đầu của chàng nghĩ nên. Chàng chỉ muốn tạo ra một chân thân của nàng. Một chân thân hoàn mĩ không tì vết. Để nàng một đời vô âu vô lo hồn nhiên khi xuất hiện trước mặt chàng. Đó là điều hoàn mĩ mà chàng tìm kiếm. Nhưng không ngờ chàng đã thật sự rung động trước tiểu nha đầu này.
“Ngươi từ sau khi phi thăng thành tiên vốn dĩ đã có phủ đệ của mình. Chẳng qua bởi vì ngươi là đệ tử của ta cho nên mới luôn sống trong Chiến Minh cung mà thôi. Bây giờ ngươi không còn là đệ tử của Chiến Thần ta nữa. Bắt đầu từ hôm nay hãy đến phủ đệ của ngươi đi.” Chàng nói xong liền phất tay áo lạnh lùng mà rời đi. Chàng cũng không nỡ đẩy nàng ra xa mình. Nhưng bây giờ không còn cách nào khác. Duyên phận sư đồ này chàng đã không thể níu giữ được nữa. Nếu không dứt khoát e rằng chỉ khiến nàng càng thêm lún sâu mà thôi.
“Xích Hồn ta yêu chàng.” Lời này của nàng vẫn là nói không kịp nữa rồi. Chàng đã không còn ở đây để nghe nàng nói nữa. Xem ra trong lòng của của chàng thật sự không có chỗ cho nàng. Thì ra đều là ta tự mình đa tình mà thôi.
Ta không còn là đệ tử của chàng nữa, ta cũng không còn tư cách để ở lại Chiến Minh cung nữa rồi. Bây giờ ta cũng nên trở về phủ đệ của mình, Họa Y Nguyên phủ. Nơi đây đã bỏ trống nhiều năm không có người ở, xem ra bây giờ ta cũng nên trở về. Ta đôi khi vẫn thường hay nghĩ có phải ta không nên nói những điều đó với sư phụ hay không? Trước kia vẫn có thể cùng chàng học pháp thuật, ở bên cạnh chàng. Nhưng bây giờ đã xa cách như vậy rồi, không còn cách nào để cứu vãn nữa rồi! Ta ở trong phủ đệ của mình mấy tháng cũng đã quen dần. Trong phủ cũng chỉ có mấy tiên nga dọn dẹp, ngoài ra cũng chẳng có ai lui tới ngoại trừ Bích Du. Dù sao mà nói ta không còn là đệ tử của Chiến Thần, lại còn là cái gai trong mắt của Mộ Nghiên công chúa. Những thần tiên trên Thiên cung này mấy người muốn lui tới với ta đây! Nhưng vừa hay ta bây giờ chỉ muốn yên tĩnh, không còn thích náo nhiệt nữa.