Chương 14 Thượng Thủy Thượng Thần
Nơi đó ta đã từng nghe Xích Hồn nói qua. Đó là nơi để trừng phạt những vị tiên gia phạm lỗi. Sinh Tử Kiếp cũng như cái tên của nó vậy, có cửa sinh cũng có cửa tử. Nếu nhảy xuống đó may mắn rơi vào cửa sinh. Vậy thì có thể đầu thai làm người phàm đời đời kiếp kiếp, hết kiếp này sang kiếp khác đều làm người phàm. Nhưng nếu là ở tử kiếp, vậy thì sẽ trong tức khắc tan xương nát thịt. Ta bị áp giải đến đó, mà lại còn là Mộ Nghiên đẩy ta xuống Sinh Tử Kiếp. Lòng của ta đau như cắt, không phải ta sợ chết. Điều ta sợ chỉ là không còn được gặp Xích Hồn nữa. Từ trước đến nay ta luôn tự cho rằng bản thân ta rất may mắn. Nhưng lần này xem ra ta không được tốt số nhưng vậy. Ta còn tưởng rằng bản thân sẽ rơi vào sinh kiếp, thật không ngờ lại là tử kiếp. Chân thân này của ta cứ như vậy mà tan xương nát thịt.
Chân thân của ta không còn, hồn phách này của ta cũng đã lưu lạc khắp nơi. Nhưng nhờ âm khí quá lớn ở trong tử kiếp, hồn phách của ta cũng đã khôi phục ký ức. Nếu là tiên nhân bình thường rơi vào tử kiếp, e rằng hồn phách cũng đã tan biến theo. Nhưng ta từ lúc ứng kiếp cho đến này này hồn phách của ta vẫn được giữ nguyên. Hóa ra ta chính là công chúa của Liệt Diễm tộc, Diễm Khuynh Đàn. Ta không phải Họa Y gì cả, ta chính là công chúa Diễm Khuynh Đàn. Hơn nữa còn là nữ nhi của Phường thần, thần thượng cổ có địa vị cao nhất trong tứ hải bát hoang. Nguyên lai là lúc ứng kiếp để mở ra ấn ký phượng hoàng, bởi vì chịu xong chín mươi chín đạo thiên lôi nên hồn phách của ta mới yếu ớt mà tách khỏi chân thân, lưu lạc khắp nơi. Lần này xem như ta đã nhớ ra được mọi thứ. Ta bây giờ đã ứng kiếp xong, chính là Phượng thần được chúng tiên cung phụng.
Nhưng từ sau lần ứng kiếp ta bây giờ chỉ là một hồn phách. Chân thân trước kia cũng ta cũng không biết đã rơi xuống nơi đâu. Ta chỉ biết hồn phách của ta bây giờ lưu lạc khắp nơi. Thậm chí còn phiêu dạt đến nơi gọi là Lạc Sơn Hoa cảnh. Tại đó ta đã gặp được Thượng Thủy thượng thần. Chính là sư phụ của Xích Hồn. Xem ra vị thượng thần này vẫn còn sống ở trên đời, thật chất không hề quy tiên vì ứng kiếp như lời đồn.
Thượng Thủy thượng thần vừa nhìn thấy ta đã biết ta bây giờ chính là Phượng thần. Ông ta ban đầu cổ quái, nhưng về sau lại đối xử với ta rất tốt. Nguyên lai bởi vì ta là nữ nhi của mẫu thân, là con gái của người mà ông ta đã yêu cả kiếp này. Cũng bởi vì mẫu thân ta không còn, ông mới dựng nên kết giới Lạc Sơn Hoa cảnh này ở đây cho bao nhiêu năm nay. Tất cả là bởi vì không muốn nhúng tay vào trận chiến trong tứ hải bát hoang. Một đời muốn ở đây để nhớ nhung mẫu thân của ta. Ta cũng không biết là nên vì ông ta mà cảm động, hay là nên trở về Liệt Diễm mà kể với phụ đế đây. Nhưng vị thượng thần này quả thật là chung tình với mẫu thân mà. Ông ta hỏi ta tại sao lưu lạc đến đây, lại còn là một hồn phách. Ta liền đem mọi chuyện kể cho ông ta nghe. Thượng thần sau khi nghe ta nói thì liền phản đối tình yêu của ta với Xích Hồn. Nếu như ta và chàng ở cạnh nhau, chính là trái với thiên kiếp. Ông ta liền đưa ra điều kiện với ta. Chỉ cần ta chấp nhận uống nước Vong Xuyên để quên đi Xích Hồn. Ông ấy sẽ dùng tiên pháp để tìm ra chân thân cho ta. Đối với ta mà nói có là Phượng thần hay không đều không quan trọng. Nhưng ta lại lo cho an nguy của Xích Hồn hơn. Thượng Thủy thượng thần đã nói nếu chàng ở cạnh ta, thì chàng sẽ càng gặp nguy hiểm. Bởi vì nếu chàng động tình, nhất định tu vi và tiên pháp sẽ càng suy giảm. Chính vì vậy cho nên ta liền chấp nhận yêu cầu của ông ấy, đợi khi tìm được chân thân thì sẽ uống nước Vong Xuyên.