Chương 3 Đến Phàm Giới, Nhìn Rõ Lòng Mình
Mộ Nghiên đứng ở đó một buổi trời, vẫn vì bị những lời của Họa Y làm cho tức giận. Nàng ta từ mấy trăm năm nay đều luôn ngưỡng mộ Chiến Thần. Nhưng mà tất cả đều bị ngài ấy ngó lơ. Nàng ta đã vì Xích Hồn Quân mà làm bao nhiêu chuyện. Thậm chí còn mặt dày nhiều lần đến Chiến Minh cung tìm ngài ấy, nhưng vẫn bị cự tuyệt mà ra về. Nàng ta sao có thể cam tâm để cho một tiểu nha đầu như Họa Y chiếm được tình cảm của Xích Hồn Quân chứ?
“Họa Y ngươi tốt nhất hãy đợi đó. Bổn công chúa sớm muộn gì cũng sẽ được gả vào Chiến Minh cung mà thôi.”
********
Họa Y tránh mặt Mộ Nghiên công chúa xong liền một mạch đạp mấy đến Bích Dao Trì tìm Bích Du Nguyên Quân. Bích Dao Trì là nơi có nhiều hoa thơm cỏ lạ nhất ở Thiên Cung. Yến tiệc ở Thiên Cung đều được tổ chức ở đây. Nhưng bình thường lại vắng vẻ, không mấy vị tiên nga qua lại. Cũng chỉ có vài người đến quét dọn.
“Bích Du ta đã để ngươi đợi lâu rồi!” Ta hiện thân sau lưng của nàng ấy, thuận tiện vỗ vai nàng ấy một cái. Còn giả vờ lên tiếng trêu chọc. Bích Du liền quay sang nhìn ta, nàng ấy nheo mày lại còn hùng hổ mà nói ta.
“Hừ Họa Y ngươi thật là đáng trách. Lần nào ta có hẹn với ngươi đều phải đợi lâu như vậy. Ngươi nhớ lần trước ta rủ ngươi đến phàm giới dạo chơi một chuyến hay không? Lần đó ta đợi ngươi đến mức xém chút nữa đã bị thiên binh thiên tướng giữ lại trước Thiên Môn rồi.”
Ta thấy Bích Du nói cũng rất có lý, tính cách của nàng ấy hiếu động hoạt bát lại thích du ngoạn khắp nơi. Cho nên nàng ấy thường xuyên rủ ta đến những nơi có cảnh đẹp hoa thơm dạo chơi. Đáng tiếc, lần nào cũng là ta để nàng ấy đợi cả một buổi. Ta cũng giống như mỗi lần thỉnh tội với sư phụ. Cười hì hục một cái rồi lại làm ra vẻ yếu đuối nhận tội.
“Nhưng cũng không thể trách ta được, lần nào ngươi rủ ta đi dạo chơi khắp nơi đều lâu như vậy mới chịu về. Lần nào trở về cũng đều bị sư phụ trách phạt. Hừ hôm nay ta khó khăn lắm mới trốn được sư phụ đến tìm ngươi. Nhưng ai biết giữa chừng lại xuất hiện vị Mộ Nghiên công chúa đó chứ?”
Bích Du vừa nghe ta nhắc đến Mộ Nghiên công chúa liền hăng hái. “Vị công chúa đó có phải lại gây khó dễ cho ngươi không? Nàng ta ngưỡng mộ Xích Hồn Quân cả Thiên Tộc đều biết. Chẳng trách nàng ta luôn gây khó dễ với ngươi. Nhưng chúng ta chỉ có thể chịu ấm ức một chút vậy. Nàng ta dù gì cũng là nữ nhi mà Thiên Đế yêu thương nhất.”
Ta cũng gật đầu một cái, dù sao cũng là công chúa. Còn ta là một tiểu tiên nhỏ nhoi, nếu như thật sự xảy ra chuyện. Ta lại sợ sư phụ sẽ vì ta mà chịu liên lụy. Nhưng mà mỗi lần nghĩ đến sư phụ và Mộ Nghiên. Trong lòng của ta không hiểu tại sao lại rất khó chịu. Ta bĩu môi một cái, than thở trước mặt của Bích Du. “Nàng ấy luôn gây khó dễ với ta như vậy là vì cho rằng ta có tình cảm với sư phụ. Bích Du ngươi nói xem ta phải làm sao đây?”
Bích Du nghe ta nói xong cũng tỏ ra bất bình vì ta. Nàng ấy tính tình hoạt bát thẳng thắn, liền không nể nang mà nói. “Mộ Nghiên đó luôn tưởng rằng bản thân là công chúa thì có thể ức hiếp người khác. Chả trách tại sao Xích Hồn Quân lại yêu thích ngươi hơn. Đến cả ta cũng thấy Mộ Nghiên thật là dung tục. Ngoại trừ thân phận công chúa ra, nàng ta cũng xem như nữ nhân tầm thường không hơn không kém.”
Ta lúc này nghe nàng ấy nói xong chỉ biết ngẩn ra. Rõ là Bích Du nói một tràng dài như vậy. Nhưng trong tai của ta cũng chỉ nghe được bốn chữ “yêu thích ngươi hơn”. Ta cũng vì vậy mà đỏ mặt, ấp a ấp úng mà nói. “Cái gì mà sư phụ yêu thích ta chứ? Sư phụ chẳng qua chỉ là quan tâm đến đồ đệ mà thôi.”
Bích Du thấy ta nản chí như vậy liền kí vào đầu ta một cái. Còn giảng đạo lý với ta một trận. “Sao ngươi lại có thể không hiểu biết như vậy chứ? Trong cả Thiên Tộc này ta chỉ xem ngươi là bằng hữu tốt nhất. Hạnh phúc của ngươi ta đương nhiên phải quan tâm rồi. Hừ chuyện giữa ngươi và Xích Hồn Quân cả Thiên Tộc này đều biết. Bọn họ chẳng qua chỉ là e ngại thân phận Chiến Thần của ngài ấy nên mới không dám nói mà thôi! Ngươi đã từng nghĩ qua chưa, tại sao cả Thiên Tộc này ngài chỉ quan tâm đối xử tốt với một nữ nhân duy nhất là ngươi chứ? Ta đoán chẳng qua ngài ấy lo sợ khoảng cách tuổi tác giữa hai người nên mới ngại ngùng, không chịu thừa nhận chuyện ngài ấy có tình cảm với ngươi mà thôi!” Bích Du nói xong rồi lại biến ra một món pháp bảo trên tay sau đó đưa cho ta. Còn liên tục dặn đi dặn lại với ta.
“Đây là Ngọc Tâm bội ta cho ngươi, sau này mỗi khi ngươi và Xích Hồn Quân đến phàm giới hành thiện ngươi nhớ đeo ngọc bội này theo. Nhưng mà lúc ở Thiên giới thì nhất định phải cất nó đi. Ngươi nhất định phải làm theo lời ta đó biết chưa hả? Ngươi đó không biết tranh thủ tình cảm cho mình gì hết!"