Chương 4 Trách Phạt Của Chàng
Bích Du một mực muốn ta nhận lấy ngọc bội đó. Ta cũng không nỡ từ chối cho nên đành phải nhận lấy nó. Vừa hay khi ta trở về cung, sư phụ liền bảo ta đi với người đến phàm giới hành thiện. Ta liền nhớ đến lời của Bích Du, lấy ngọc bội đó ra đeo bên hong. Mỗi lần ta và sư phụ xuống trần, đều đến những nơi gặp khó khăn để giúp đỡ những người ở đó. Mấy năm nay chiến tranh ở phàm giới liên miên, trong kinh thành bách tính đến tị nạn nhiều vô số kể. Sư phụ liền dùng tiên thuật biến ra một nồi cháo lớn phát cho từng người ở đó mỗi người một chén. Ta cũng chỉ là đứng ở bên cạnh mà xem. Đôi khi ta cũng không hiểu nổi. Tại sao một chiến thần như người đôi lúc lại dịu dàng đến vậy? So với tưởng tượng của ta, ta cứ nghĩ năm đó sư phụ cầm binh đánh Ma Tộc thì nhất định phải là một người hung hãng mới đúng. Lúc đó ta liên tục nhìn sư phụ, lại có người còn nói ta và sư phụ là một đôi tình nhân. Tiểu cô nương đó còn không ngại chúc phúc cho ta và sư phu bách niên giai lão. Khi đó ta cũng không quan tâm đến lời nàng ta nói, chỉ cười một cái cho qua loa. Nhưng không hiểu tại sao lúc đó trong người của ta lại cảm thấy rất thấy khác lạ. Giống như tim của ta liên tục đập mạnh, lại vô cùng nhói đau. Nhưng ẩn sâu trong đó, ta cũng cảm thấy được vui vẻ phần nào. Ta luôn nghĩ về khoảnh khắc sư phụ ân cần dạy pháp thuật cho ta. Luôn nhớ đến những lúc được sư phụ quan tâm, dịu dàng chăm sóc. Lòng của ta từ lúc đó giống như lần đầu nhìn thấy rõ lòng mình vậy. Ta là một đóa liên hoa ở lâu quanh năm trước hồ sen bên ngoài đảo Bồng Lai. Vậy mà cơ duyên ta được sư phụ đem về. Người còn nặn cho ta chân thân, giúp ta tu luyện để có được địa vị Nguyên Quân trên Thiên Tộc. Người đối với ta nhu mì dịu dàng, ta cũng là trong lòng có tình ý với người. Nhưng ngày thường ta tự lừa dối bản thân mình, ta cũng không dám tin bản thân đã yêu sư phụ. Nhưng ta lần này đã không còn là ta của thường ngày. Ta không còn là đệ tử của người. Ta chỉ là một nữ nhân muốn thể hiện lòng mình với ý trung nhân.
Hóa ra lúc đó uy lực của Ngọc Tâm bội mà Bích Du đưa cho ta đã bộc phát. Uy lực của nó là sẽ khiến người khác si tình trước mặt người mình yêu. Ta cũng bởi vì nó mới có thể cả gan như vậy trước mặt Chiến Thần. Lúc đó ta không hề ngần ngại mà sử dụng pháp thuật khiến cho tất cả những người xung quanh đều bất động. Giữa đường phố đông ngập người, ta liền bạo gan mà hôn lên môi của sư phụ. Nụ hôn đó vừa là chân tình cũng vừa là tình cảm mà ta dành cho chàng.
“Sư phụ ta biết người cũng có tình cảm với Họa Y mà đúng không? Năm đó người vừa nhìn thấy Họa Y liền đem ta từ Bồng Lai về Thiên Tộc. Có phải trong lòng người cũng một chút địa vị dành cho Họa Y không? Xích Hồn Quân hôm nay ta không phải đệ tử của ngài, ta chỉ muốn nói Họa Y yêu người!”
Chàng ở trước mặt của ta xưa nay ngoài những lúc ta phạm lỗi thì rất dịu dàng. Nhưng lần này chàng nhìn ta với ánh mắt đầy lạnh lùng. Cũng không hề ngại ngần mà nói ra mấy lời tổn thương ta.
“Họa Y ngươi phải biết lúc ta chinh chiến trong cuộc chiến Thiên Ma. Khi đó ngươi còn không biết đã hình thành chưa? Ngươi cũng phải biết ta Chiến Thần của tứ hải bát hoang. Vốn dĩ nên không có thất tình lục dục, chuyện tình yêu mấy vạn năm nay ta đã không màng từ lâu rồi.”
Chàng đối với nụ hôn bạo gan của nàng chỉ lạnh nhạt, chán ghét mà đẩy ta ra. Chỉ có Họa Y ta bởi vì những lời đó mà đau tận tâm can. Ta nhìn chàng mà liên tục lắc đầu, đau khổ mà nói. “Xích Hồn Quân người thường xuyên đến phàm giới như vậy, chẳng lẽ chưa từng nghe qua trong tình cảm vốn dĩ không hề phân biệt tuổi tác hay sao? Họa Y yêu người, ta yêu ngay cả sư phụ của mình thì đã làm sao chứ? Nếu ngài đã không muốn yêu vậy tại sao năm xưa còn đem ta Bồng Lai về Thiên tộc cơ chứ? Xích Hồn Quân người thật sự không muốn chấp nhận Họa Y sao?” Ta nói dứt lời nước mắt cũng không kìm được mà rơi lệ.
Xích Hồn lại vẫn đối với nàng lạnh lùng như vậy. Bởi vì chàng biết nếu không dứt khoát ngay từ đầu sẽ khiến nàng càng chịu thêm tổn thương. Chàng thân là Chiến Thần của tứ hải bát hoang, trên vai còn trọng trách chưa hoàn thành. Chàng từ lâu đã tự nói với lòng mình. Chàng sống vì chúng sinh thiên hạ, cho nên bản thân sao có thể rung động trước nữ tử khác được chứ? Năm đó cuộc chiến Thiên Ma, tuy là Ma Tộc thất bại. Nhưng Thiên Tộc cũng chịu không ít tổn thất, tạm thời không thể có chiến tranh. Nhưng dã tâm và âm mưu của Ma Tộc thì vẫn còn đó. Chàng phải áp ngự bọn chúng, lại vừa phải khống chế Quỷ Liên. Đó là trọng trách của chàng, bởi vì chàng sống là vì chúng sinh thiên hạ. Đối với tình cảm nam nữ, trọng trách còn chưa hoàn thành sao chàng dám nghĩ tới được chứ? Chàng nhìn Họa Y, trong lòng rất muốn đưa tay lau đi nước mắt cho nàng nhưng vẫn không làm được. Hiện tại Ma Quân ở Trường Hải ngày càng có biến động. Nếu như chàng thật sự yêu nàng chỉ khiến cho cả Ma Tộc sẽ chú ý đến nàng. Năm xưa hắn chinh chiến khắp trời đất, cũng có không ít kẻ thù. Nếu như chàng động lòng với nàng, chỉ càng làm nàng ở trên đầu ngọn gió mà thôi. Ma Tộc còn chưa trừ, chàng không thể để nàng gặp nguy hiểm.