Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5 Tình Yêu Của Tiên Nhân
 
             “Năm đó đem ngươi từ Bồng Lai về chẳng qua trong lòng ta vẫn đang tìm kiếm một thứ hoàn mĩ mà thôi. Ngươi từ trước đến nay trong sáng như nước, lấp lánh như ngọc. Không hề dung tục như những người khác. Tuy là ngươi bướng bỉnh hay gây chuyện nhưng cũng không sao. Chỉ cần ngươi không có tà niệm, không diêm dúa như Mộ Nghiên thì ta đều có thể chấp nhận ngươi. Trong mắt ta ngươi chỉ là một đóa liên hoa mà ta thu nhận làm đệ tử. Những chuyện khác ngươi cũng đừng nghĩ đến nữa.”   

             Ta càng lúc càng dằn xé tim can của mình, hóa ra chàng thật sự không yêu ta. Nhưng đã như vậy tại sao phải đối xử với ta nhu tình dịu dàng như vậy chứ? Xích Hồn người không biết từ ánh mắt quan tâm đó khi người nhìn ta. Lòng của một đóa liên hoa như ta đã bị rung động từ khi nào cũng không hay. Ta nắm chặt tay của Xích Hồn, chậm rãi nói.  

             “Sư phụ nếu như bởi vì ta là đệ tử của người vậy thì ta không bái sư nữa. Xích Hồn Quân ta bây giờ chỉ muốn nói ta yêu ngài. Ta đời đời kiếp kiếp trước sau như một chỉ yêu một mình ngài.”   

             Xích Hồn nhìn thấy nàng thất thường như vậy, cũng không biết tại sao. Chỉ đành điểm hóa trên trán của nàng một cái, nguyên lai là do si tình của Ngọc Tâm bội mà ra. Tiểu nữ tử này lại dám dùng Ngọc Tâm bội trên người. Xem ra là bởi vì công dụng của nó mới khiến nàng thành ra như vậy. Chàng vẫn lạnh lùng như trước, không nói nhiều liền trực tiếp đoạt lấy Ngọc Tâm bội trên người của nàng. Chàng cầm miếng ngọc bội đang phát ra hào quang ở trên tay rồi dùng tiên pháp làm cho nó biến mất, sau lại quay sang gõ vào đầu của nàng một cái.   

             “Tiểu nha đầu rốt cuộc Ngọc Tâm bội này là từ đâu mà có.”   

             Ta ngơ ngẩn nhìn chàng mới nhớ đến miếng ngọc bội đó là của Bích Du đưa cho ta. Không hay rồi, nếu như ta nói là Bích Du đưa cho ta. Vậy thì sư phụ nhất định sẽ đi tìm nàng ấy đòi lại công đạo. Ta nghĩ một hồi, lại ấp a ấp úng mà nói. “Miếng ngọc bội đó chẳng qua là do con nhặt được mà thôi.”   

             Nhưng chàng lại không để ý đến câu trả lời của ta, lại nhanh chóng biến mất trước mắt ta. Trước khi đi còn dặn dò ta nhớ giải tiên thuật cho những người xung quanh. Ta lại ngơ ngác vẫn còn không hiểu những chuyện trước mắt. Ta không còn bởi vì si tình của Ngọc Tâm bội khiến cho thần trí trở nên tình si. Nhưng tại sao tim của ta vẫn đau như vậy? Nước mắt của ta vẫn cứ rơi, lòng của ta cũng chịu sự dằn xé. Chẳng lẽ ta thật sự đã yêu sư phụ rồi! Phải, đúng thật là ta đã động lòng với sư phụ rồi. Bao nhiêu năm qua ta đều cố gắng kìm nén, thậm chí lừa người lừa mình. Nhưng cuối cùng ta vẫn không thoát được tình ái của chính bản thân mình. Ta thật sự đã yêu người, lại còn yêu một cách sâu đậm không thể dứt được.   

             Ta nhanh chóng giải tiên pháp cho những người phàm này. Sau đó gọi một đám mây đến, đạp mây trở về Thiên cung. Ta từ Thiên môn một mực chạy đến Chiến Minh cung muốn tìm sư phụ, trong lòng của ta đã tự hạ quyết định. Ta nhất định phải nói rõ lòng mình với sư phụ. Nếu không đời này ta không cần làm thần nữa. Chỉ cần để ta có thể thổ lộ lòng mình, bắt ta hồn siêu phách tán ta cũng cam lòng. Nhưng ta vừa chạy đến trước cung Chiến Minh đã bị tiếng gọi của Bích Du mà ngưng lại. Ban nãy đi ngang bởi gấp gáp ta còn không để ý, nàng ấy đang quỳ trước cửa cung. Ta liền vội vàng chạy đến đỡ Bích Du, vội vàng hỏi.   

             “Bích Du tại sao ngươi lại quỳ ở chỗ này chứ? Lẽ nào là sư phụ...”   

             Bích Du vừa nhìn thấy ta liền đem uất ức thể hiện ra cả, nàng đứng dậy ôm chầm lấy ta còn liên tục than vãn. “Ta không phải là bởi vì muốn giúp ngươi cho nên mới đem Ngọc Tâm bội cho ngươi hay sao? Ta chỉ muốn ngươi nhìn rõ lòng mình, để cho si tình của Ngọc Tâm bội khiến cho ngươi thổ lộ tình cảm với Chiến Thần. Cũng là cho ngươi biết ngươi đã yêu ngài ấy. Nhưng mà ý tốt của ta lại thành ra như vậy. Ta lại bị Chiến Thần phạt quỳ ở đây ba canh giờ. Nha đầu Họa Y ngươi nhất định phải giúp ta."  

             Ta cũng thẩn thơ ra đó một hồi lâu, sư phụ thường ngày tuy rất có uy quyền. Nhưng mỗi khi triều bái ở Thượng Lâm các. Ngoài ra cũng không thấy người trách phạt tiên nhân nào cả, chứ đừng nói là tiên nữ. Lần này xem ra sư phụ thật sự vì chuyện của ta mà rất tức giận. Có phải ta đã làm liên lụy đến Bích Du hay không?   

             “Thật là xin lỗi ngươi Bích Du, ta đã khiến ngươi chịu liên lụy rồi. Chuyện đều do ta mà ra, ngươi hãy trở về chỗ của mình trước đi, cũng không cần phải quỳ nữa. Tất cả hãy để ta đi thỉnh tội với sư phụ.”   

             Bích Du lại chép miệng một cái, càu nhàu với ta. “Vậy nếu như Chiến Thần cũng phạt ngươi thì sao? Chúng ta là tỷ muội tốt ta cũng không nỡ nhìn ngươi chịu phạt mà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK