Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Diễm Khuynh Đàn một thân máu me nằm gọn trong lòng của Xích Hồn. Ban nãy vì để tiêu diệt Quỷ Liên, nàng đã dùng toàn bộ linh lực tu vi của mình đưa vào Mặc Ngọc Hàn kiếm, mới có thể tạo ra luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa. Tiêu diệt được Ma Quân Quỷ Liên. Nàng biết bản thân đã không thể chống cự được tiếp nữa, chỉ có thể yếu ớt mà nói với chàng.   

             “Xích Hồn nếu như đem tình yêu của chúng ta đổi lấy thiên hạ chúng sinh thái bình, ta cảm thấy rất đáng. Nhưng mà ta cũng không nỡ rời xa chàng như vậy!... Chàng nhất định phải biết, bất luận là Diễm Khuynh Đàn hay là Họa Y. Đời này kiếp này, tình ý của ta không hề thay đổi. Chàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Bồng Lai tiên cảnh hay không? Kể từ lần gặp đó đã an bày, chàng chính là người mà ta yêu, vĩnh viễn không thay đổi”.   

             Xích Hồn bản thân hắn cũng bị trọng thương, nhưng chàng nhìn thấy nàng linh lực ngày càng biến mất. Chàng cố tính độ tu vi cho nàng nhưng vẫn không còn được nữa. Chàng liên tục lắc đầu. Giữa bọn họ trải qua biết bao nhiêu chuyện mới có thể trùng phùng. Sao chàng có thể cam tâm để nàng biến mất như vậy trước mắt mình chứ?   

             “Đàn Nhi nàng không được như vậy, chúng ta chẳng phải đã nói đời này không xa cơ mà? Đàn Nhi sao nàng nhẫn tâm như vậy chứ! Sao nàng lại ngốc như vậy, nếu như phải hi sinh thì nên để ta hi sinh vì chúng sinh thiên hạ. Sao nàng lại ngốc như vậy, lúc nào cũng ôm lấy khổ nạn vào bản thân mình. Đàn Nhi nếu nàng không còn trên đời này vậy ta sống còn có ý nghĩa gì chứ?”   

             Nước mắt của nàng liên tục rơi xuống, Diễm Khuynh Đàn nàng cũng rất muốn thực hiện lời hẹn ước với chàng. Chỉ đáng tiếc là không kịp nữa rồi. Chân thân của nàng ngày càng biến mất. Nàng cũng biết bản thân đã sắp trở về với các bụi rồi. Chỉ là trong lòng vẫn không thể quên được chấp niệm hơn ba vạn năm trước. Lúc đó nàng là đóa sen trước Bồng Lai, còn chàng là người đã tạo ra hình hài cho nàng. Một tiếng “sư phụ” đó đủ để cho nàng là Họa Y hay Diễm Khuynh Đàn đều không buông được chấp niệm tình si!...  

             Ba vạn năm trước.  

             ****  

             Từ thời hồng hoang cho đến nay, đã từng trải qua vô số trận chiến giữa Thiên tộc và Ma tộc. Năm đó giữa trận chiến khốc liệt, lửa đỏ ngập trời, mây đen kèo dài trên Thiên tộc. Thời điểm đó, chúng thần tiên thượng cổ có pháp lực cao cường, một phần là vì ứng kiếp, một phần là không thể chống lại Ma Quân Quỷ Liên mà hi sinh. Chỉ duy nhất có một người dám đứng ra lãnh đạo chúng tiên, chinh chiến khắp nơi. Người đó chính là đệ tử của Thượng Thủy thượng thần, thần thượng cổ có địa vị cao nhất trong tứ hải bát hoang, ngang hàng với Phượng thần. Trải qua hàng ngàn, hàng vạn năm cuối cùng cũng đem lại thái bình cho trời đất. Sau khi áp chế được Ma Tộc, bởi vì tu vi của Quỷ Liên quá lợi hại. Cộng thêm tình thế cấp bách, chàng nhất thời không thể giết chết ông ta. Chỉ có thể phong ấn ông ta dưới đáy biển Trường Hải sâu vạn dặm. Mà phong ấn này khắp trời đất cũng chỉ có mình chàng là có thể phá giải. Sau khi tứ hải bát hoang được thái bình. Chàng đem trọng quyền giao vào tay Thiên Đế. Còn chàng trở thành đệ nhất chiến thần của tứ hải bát hoang. Ở lại Thiên Tộc giúp cho Thiên Đế cai quản chính sự. Trên trời dưới đất đều cung kính gọi chàng một tiếng “Chiến Thần” hơn nữa còn dùng sự tôn kính ba quỳ cửu khấu để hành lễ.  

             ______________________  

             Tứ hải bát hoang rộng lớn này, cho tới bây giờ hậu duệ thế tộc thượng cổ không nhiều. Ngoại trừ Thiên Tộc cai quản trời đất, Ma Tộc thì yếu thế, thì cũng chỉ có Liệt Diễm Tộc của ta là có địa vị sánh ngang với Thiên tộc. Nhưng Liệt Diễm Tộc xưa nay không muốn tranh giành quyền lực trong chốn thần tiên. Liền đưa ra định ước, mãi mãi ở vị trí trung lập, không tranh giành với Thiên Tộc, hai tộc đời đời hòa hảo. Còn ta, chính là tiểu công chúa duy nhất của Liệt Diễm tộc, Diễm Khuynh Đàn. Từ khi ta được chào đời tới nay, ngày ngày đều không thể bước ra khỏi nơi này. Cho nên cũng không còn nhớ rõ mình đã bao nhiêu tuổi. Chỉ nhớ mang máng, có lẽ ta đã được gần năm vạn tuổi rồi. Tuy là từ nhỏ mẫu thân của ta đã mất sớm. Nhưng phụ thân đều luôn dành sự yêu thượng cho ta. Ông ấy chỉ có một nữ nhi là ta, dù bao nhiêu năm khi mẫu thân mất cũng không lập thê thiết nào, đừng nói là đến hài nhi khác.   

             Diễm Khuynh Đàn ta từ khi được sinh ra đã mang trong mình huyết thống cao quý. Phụ thân của ta chính là Liệt Diễm đế, mẫu thân của ta lại là Phượng thần. Ta đã từng nghe phụ thân nói, khắp tứ hải bát hoang này. Từ thời thượng cổ cho tới nay, chỉ có hai vị thượng thần là có địa vị cao nhất trong số chúng thần tiên. Một người chính là Thượng Thủy thượng thần, sư phụ của đệ nhất chiến thần Xích Hồn Quân. Còn người còn lại chính là mẫu thân của ta, Phượng thần. Năm xưa trong trận chiến thiên ma, mẫu thân của ta tuy đã hi sinh. Nhưng trước khi mất, bà đã đem toàn bộ tu vi của mình truyền hết cho ta. Hơn nữa còn dùng ấn kí phượng hoàng để phong ấn lại. Đợi khi ta đủ năm vạn tuổi, chịu được chín mươi chín đạo thiên lôi xem như đã ứng kiếp xong thiên mệnh của mình. Liền có thể mở được ấn kí phượng hoàng và tu vi vạn năm của mẫu thân. Khi đó ta sẽ đường đường chính chính trở thành Phượng thần được cả tứ hải bát hoang này.   

             Ngày ứng kiếp thiên mệnh của ta cũng đã đến. Không ngờ ta luôn muốn được ra ngắm nhìn thế giới bên ngoài tộc. Vậy mà lần đầu tiên được ra khỏi tộc, lại chính là thời khắc phải chịu kiếp mệnh. Trên trời sấm sét đùng đùng, ta một thân y phục màu trắng cầm theo một thanh Mặc Ngọc Hàn kiếm phi thân lên trời chống đỡ lại thiên mệnh. Từng đạo thiên lôi giáng xuống, ta cuối cùng cũng đã chịu được qua chín mươi tám đạo liên lôi. Chỉ tiếc là một đạo cuối cùng vừa đánh xuống người, phong ấn còn chưa kịp mở. Ta đã vì kiệt sức không thể chống đỡ nổi. Cuối cùng còn chưa thể vui mừng chuyện bản thân trở thành Phượng thần mà đã hồn lìa khỏi xác, nguyên thần xuất ra. Chân thân của ta rơi xuống đáy biển sâu vạn trượng, chính là Trường Hải, nơi mà năm xưa Quỷ Liên bị phong ấn. Còn hồn phách của ta, lưu lạc khắp nơi. Nhưng cũng vì lúc đó phải chịu chín mươi chín đạo thiên lôi, hồn phách của nàng cũng đã rất yếu đi phần nào, thậm chí hồn phách của ta cũng không thể nhớ ra được những chuyện cũ trước kia. Vừa hay lúc đó hồn phách của ta đi ngang qua Bồng Lai tiên cảnh, thấy được một đóa hoa sen giữa hồ rất đẹp. Liền gửi tạm hồn phách của nàng ở đó để tu luyện một thời gian.  

             Khắp tứ hải bát hoang này, mỗi vị thần tiên đều có một chân thân của mình. Mà chân thân đó dù trải qua hàng ngàn, vạn năm cũng không thể mai một. Mà chân thân của chàng, Xích Hồn Quân lại chính là vị tiên gia có chân thân tuấn tú nhất trên Thiên Tộc. Trong số những vị tiên nữ khắp trời đất này, ai mà không ngưỡng mộ chàng chứ? Không chỉ là đệ tử của Thượng Thủy thượng thần, mà còn là đệ nhất Chiến Thần của tứ hải bát hoang. Người người đều nói, chàng chính là vị thần tiên  sáng nhất trên thiên giới.  

             Nhưng đối với chàng những sự ngưỡng mộ đó đã không còn khiến chàng thấy vui nữa rồi. Đối với người sống từ thời chiến sự liên miên cho đến khi trời đất thái bình, cả một thời hồng hoang thì còn thứ gì khiến chàng thấy hứng thú nữa chứ? Trước kia sở thích của chàng là luyện kiếm, nhưng khắp trời đất không thể tìm ai làm đối thủ. Cho nên chàng đối với sở thích này, lâu dần cũng trở nên phát chán. Sau đó chàng lại có sở thích đánh cờ, nhưng đánh mãi đánh mãi, chàng lại trở thành bất khả chiến bại, cũng lâu dần khiến chàng không còn hứng thú nữa. Hôm nay Bồng Lai Chân Quân gửi thiếp mời lên trời, muốn mời chàng đến đó đánh với ông ta vài ván cờ. Vừa hay một người rảnh rỗi nhàm chán như chàng không có việc gì làm. Đành phải nể mặt người già như ông ấy mà đến đó một chuyến vậy.   

             Chàng một thân đều vận y phục màu lam trông rất tao nhã lại còn cầm theo vò rượu. Vừa uống rượu, lại vừa đạp mây đến Bồng Lai tiên cảnh. Nhưng lúc đi ngang qua trước đảo Bồng Lai. Đột nhiên lại có một thứ thu hút ánh mặt của chàng. Xích Hồn không ngần ngại cầm vò rượu quăng một bên, nhanh chóng đạp mây đi đến chỗ đó. Giữa một ao hồ xanh ngọc lục này lại có một đóa hoa nở rộ rất đẹp ở giữa mặt hồ tĩnh lặng. Chàng cũng không biết tại sao khi vừa nhìn thấy đóa sen đó, tâm tình trong lòng đột nhiên tốt lên. Chàng liền dùng pháp thuật mà lấy đi đóa sen đó từ trên mặt hồ. Sau đó cũng không bước vào trong Bồng Lai tiên cảnh nữa. Càng mặc kệ vị bằng hữu già đó của chàng. Nhanh chóng đạp mây trở về Thiên Tộc.   

             Lúc Xích Hồn trở về Thiên Tộc, giữa đường chàng đều phớt lơ những người hành lễ với mình. Chỉ muốn nhanh chóng trở về cung điện của chàng, sau đó dùng đóa liên hoa này tạo thành một hình người mà thôi. Đóa liên hoa này nở rộ đẹp như vậy, rung động lòng người như vậy. Chàng tin rằng nó có thể thu hút chàng từ ánh mắt đầu tiên, thì nhất định khi trở thành hình người sẽ rất đẹp. Người khác đều nói chàng không thích nữ nhân đến gần mình. Nhưng thật ra không phải chàng không thích bọn họ. Chỉ là bọn họ trong mắt chàng quá thô tục mà thôi. Chàng nhất định phải tìm được một nữ nhân không chỉ diễm lệ rung động lòng người, mà còn phải thanh tục không được diêm dúa. Khi chàng vừa thấy đóa liên hoa này, liền nghĩ đến chuyện sẽ tạo ra một hình hài thật đẹp cho nó.

            --------------------------------

Tác giả:Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đọc Xích Hồn Họa Y, mong là các bạn sẽ yêu quý nó. Mình rất chân thành cảm ơn các bạn, tuy văn phong của mình chưa tốt lắm. Nhưng mình sẽ cố gắng cải thiện hằng ngày. Love

Nguồn ảnh bìa: Dạ Tước

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang