“Cô ấy không phải con gái bà.” Tiêu Kỳ Nhiên liếc bà ta một cái, nói một cách lạnh lùng: “Chu Ninh Vân, hôm nay tôi tới để nghe bà nói ra sự thật.”
Anh đặt chiếc ly lên bàn, khí thế đột nhiên tăng lên: “Giang Nguyệt không phải con gái ruột của bà, chuyện này bà phải là người biết rõ nhất.”
Chu Ninh Vân sợ đến mức hai chân nhũn ra.
“Tôi thừa nhận Giang Nguyệt không phải do tôi sinh.” Bà ta ấp úng nói: “Giang Nguyệt do tôi nhận nuôi, nghĩ rằng có thêm trẻ con để làm bạn với Giang Dự.”
Câu nói làm bạn này thật hay ho.
Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên khẽ giật, bực bội nheo mắt lại: “Giao địa chỉ nhận nuôi và hợp đồng nhận nuôi ra đây.”
Chu Ninh Vân hoàn toàn bị dọa đến choáng váng: “Hợp đồng nhận nuôi gì, tôi chưa từng nghe nói đến.”
“Nếu không có hợp đồng nhận nuôi, vậy thì bà bị nghi ngờ buôn bán trẻ em.” Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên nói: “Bà Chu, tôi nghĩ bà cũng không muốn ăn cơm tù.”
“Nói bậy!” Chu Ninh Vân sợ hãi, cao giọng nói: “Sao tôi có thể buôn bán trẻ em được? Nó bị vứt bỏ, lúc ấy tôi có lòng tốt thu nhận nó làm con mà thôi!”
Về sau, bất luận Tiêu Kỳ Nhiên hỏi như thế nào thì Chu Ninh Vân cũng chỉ có một câu rằng năm đó Giang Nguyệt bị vứt bỏ, là mẹ đẻ của cô không cần cô.
Lần này tới đây nghe những lời bà ta nói chẳng khác nào phí công vô ích.
Tiêu Kỳ Nhiên bước ra khỏi căn nhà đổ nát của Chu Ninh Vân, tâm trạng càng ngày càng nặng nề.
Nếu Giang Nguyệt biết năm đó mình bị vứt bỏ thì liệu cô có bị sốc hơn không?
Tiết An cũng không khỏi khuyên nhủ: “Tiêu tổng, anh làm vậy cũng vô dụng. Cho dù anh giúp chị Giang Nguyệt tìm được cha mẹ ruột của mình thì chị ấy cũng chưa chắc đã cảm ơn anh.”
Vốn dĩ Tiêu Kỳ Nhiên đã phiền lòng, nghe Tiết An ở bên cạnh lẩm bẩm, huyệt thái dương của anh khẽ giật: “Cậu bớt nói lại đi.”
Đúng lúc này, Kiều Cẩn Nhuận đi ngang qua, thấy Tiêu Kỳ Nhiên xuất hiện ở chỗ này, anh ta hơi bất ngờ nhưng vẫn tiến lên chào hỏi: “Tiêu tổng.”
“Bác sĩ Kiều.”
Kiều Cẩn Nhuận nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, âm thanh ôn hòa: “Cơ thể khôi phục tốt chưa?”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu: “Cũng ổn rồi.”
Ngoại trừ sau lưng để lại một vết sẹo ra thì không có ảnh hưởng quá lớn khác.
“Sao bác sĩ Kiều lại ở đây?” Tiết An thật sự tò mò, không khỏi hỏi: “Chẳng lẽ bác sĩ Kiều cũng có người thân ở đây?”
“Tôi tới đây thăm cha mẹ.” Kiều Cẩn Nhuận nhấc túi nilon trong tay lên, bên trong là rau tươi vừa mua.
Nhìn thấy một mình Tiêu Kỳ Nhiên, Kiều Cẩn Nhuận lại hỏi một câu: “Giang Nguyệt không đi cùng sao?”
Theo anh ta thấy, hai người đã trải qua chuyện ngoài ý muốn lớn như vậy thì bây giờ hẳn nên ở bên nhau.
Hoạn nạn thấy chân tình mà!
Tiết An nháy mắt với anh ta, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Kiều, chị Giang Nguyệt và Tiêu tổng đã chia tay, anh đừng nói đến chuyện này.”
Kiều Cẩn Nhuận cũng hạ thấp giọng, vẻ mặt hiểu rõ, nhỏ giọng nói theo: “À, tôi biết rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên: “...”
Anh đứng xa nhưng không có nghĩa là anh không nghe thấy nhé!
Tiết An cũng đột nhiên có hứng thú: “Bác sĩ Kiều, lúc nhỏ anh sống ở đây phải không, vậy anh và chị Giang Nguyệt rất có duyên rồi, khi còn nhỏ chị ấy cũng ở đây.”
“Giang Nguyệt?” Kiều Cẩn Nhuận cũng ngây ngẩn cả người, tin tức này đối với anh ta mà nói rất đột ngột, anh ta phản ứng mấy giây mới ý thức được mình đang nghĩ gì.
“Thì ra không phải là cảm giác của tôi.”
Anh ta đột nhiên mỉm cười, nụ cười mềm mại như ánh nắng mặt trời: “Hóa ra tôi và cô ấy đã biết nhau từ lâu.”
Cách đây rất lâu rồi.