“Cô là nghệ sĩ của Gian San, sao lại ngu dốt như vậy? Cô cảm thấy scandal vừa gây ra cho công ty còn chưa đủ lớn sao?"
Hắn lạnh lùng mắng một tiếng, trong ánh mắt đầy khinh thường: "Hay là nói, hiện tại ngay cả thanh danh bề ngoài cô cũng không cần?"
Giang Nguyệt im lặng.
Trần Tư Tề nheo mắt lại, vẻ mặt đã lộ ra chút không tốt, nhưng giọng điệu vẫn tươi cười:
“Tiêu tổng, có cần phải trách tội Giang tiểu thư đến mức này không? Tôi chỉ tiện đường đưa cô ấy về nhà thôi.”
"Huống chi, bây giờ là thời gian riêng tư, Tiêu tổng ngay cả đối tượng kết giao riêng tư của nhân viên cũng muốn xen vào sao? Có phải quản quá rộng rồi không?"
Trong lời nói, đã bắt đầu có một cuộc đối chọi gay gắt trong âm thầm.
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Kỳ Nhiên rơi vào trên người Trần Tư Tề, dừng lại một lát sau cười lạnh một tiếng:
“Trần thị gần đây phát triển không tệ, nên có tự tin này?”
Đối mặt với ý châm chọc trong lời nói của Tiêu Kỳ Nhiên, sắc mặt Trần Tư Tề không thay đổi, vẫn tươi cười ôn hòa như trước:
“Dù sao Trần gia vẫn luôn công tư phân minh, sẽ không quá mức làm khó dễ nhân viên của mình, tự nhiên là phát triển rất tốt.”
Thấy bầu không khí cứng ngắc, Giang Nguyệt chậm rãi mở miệng phá vỡ:
“Tiêu tổng, ngài suy nghĩ rất chu toàn, là tôi sơ suất.”
Trần Tư Tề sửng sốt, không khỏi lo lắng nhìn Giang Nguyệt một cái.
"Là nghệ sĩ của Giang San, tôi quả thật nên chú ý đến danh tiếng và sức ảnh hưởng của mình mọi lúc mọi nơi."
Giọng nói của cô trong trẻo, rất rõ ràng trong đêm đông: "Theo quy tắc thì tôi không nên lên xe của Trần thiếu.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Giang Nguyệt trước mặt, hơi cau mày, cảm thấy Giang Nguyệt có gì đó không ổn.
Giang Nguyệt rũ mi xuống, nhẹ giọng nói: “Cho nên theo ý tứ của Tiêu tổng, là tôi nên đi bộ về nhà, đúng không?”
Khi cô nói điều này, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng vì uống rượu nên vẫn có chút khàn khàn, xen lẫn vài phần ủy khuất.
Diện mạo Giang Nguyệt vốn là loại mỹ nhân yếu đuối, hiện tại lại càng khiến người ta cảm thấy mỏng manh hơn. Dường như thân thể sắp không thể chịu nổi gió thổi mà sẽ ngã xuống.
Giả bộ đáng thương, Giang Nguyệt cũng không phải là không biết.
Lời này vừa nói ra, Đoàn Dật Bác liền trở nên mất bình tĩnh, xắn tay áo đi tới:
“Kỳ Nhiên, đủ rồi. Đừng suốt ngày bắt nạt Giang Nguyệt. Tối như vậy cậu còn định để cô ấy đi bộ về?”
Dù sao thì Giang Nguyệt cũng là một mỹ nhân, nhìn thấy mỹ nhân bị oan uổng, mấy người vừa rồi còn chưa rời đi cũng đến để đấu tranh chống lại sự bất công, vài lời thuyết phục Tiêu Kỳ Nhiên đừng làm khó cô.
Tiêu Kỳ Nhiên mặc áo khoác màu đen, gió đêm thổi qua vạt áo, ánh mắt càng ngày càng lạnh, không chút kiêng dè rơi trên mặt Giang Nguyệt.
"Tôi bảo cô đi bộ về nhà khi nào? Đừng tự nói như mình đáng thương như vậy." Hắn trầm giọng nói, cũng không có nhíu mày, giọng điệu bình tĩnh:
“Tôi đưa cô về!”