Trong tay Tiêu Kỳ Nhiên vẫn còn cầm điếu thuốc, vẻ mặt có chút tùy ý, khói bốc ra từ đầu ngón tay từng chút một.
“Sao cô còn ở đây?” Giọng nói nhàn nhạt mang theo sự khàn khàn mệt mỏi: “Không phải không muốn ở lại với tôi sao?”
Trong lòng Giang Nguyệt căng thẳng, lập tức đáp lại: “Tôi đang chuẩn bị rời đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Chuẩn bị rời đi mà còn thay cả đồ ngủ?”
Giang Nguyệt: ...
Cô cúi đầu nhìn bộ dáng chuẩn bị đi ngủ của mình, thật sự rất khó giải thích rõ ràng.
Giang Nguyệt lúng túng xoa xoa tay, bắt đầu tìm cho mình lời biện bạch:
“Chuyện là… anh bất tỉnh ở hành lang khách sạn, quản lý khách sạn van xin tôi ở lại chăm sóc anh.”
“Đây là cách chăm sóc của cô đó hả?” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại trên nửa chén cháo còn lại trước mặt cô.
Giang Nguyệt càng quẫn bách hơn, cố chấp nói: "... Chăm sóc người khác thì cũng sẽ mệt vậy. Huống chi tôi còn chưa ăn tối đã bị anh đưa đến đây."
Nghe có vẻ rất đáng thương.
“Ừ, là lỗi của tôi.” Tiêu Kỳ Nhiên yên lặng cười cười: “Cô ăn cái gì vậy?”
Giang Nguyệt chớp chớp mắt, cảm giác được người đàn ông này so với trước kia dịu dàng hơn một chút.
"Cháo rau củ."
Bữa tối Giang Nguyệt luôn ăn rất ít, cháo chỉ ăn được một nữa đã không ăn thêm nổi nữa.
Tiêu Kỳ Nhiên đi qua, đem điếu thuốc còn sót lại trong tay dập tắt trong gạt tàn, dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn:
“Không ăn nữa?”
“Tôi no rồi.” Giang Nguyệt thành thật trả lời.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi xuống đối diện Giang Nguyệt, vẻ mặt cực kỳ ôn hòa, trực tiếp cầm lấy chén trước mặt cô, dùng thìa cô vừa dùng bắt đầu ăn cháo.
Toàn thân người đàn ông toát ra vẻ cao quý, mặc dù áo sơ mi trên người hơi nhăn nhưng vẫn toát ra khí chất quý tộc thanh cao.
Nhưng anh cứ như vậy mà ăn hết phần cháo thừa của cô, chờ đến khi chén đặt trở lại mặt bàn, đã không còn một giọt.
Giang Nguyệt: “... Thật ra, anh có thể bảo khách sạn đem lên thêm một phần mới.”
Không cần thiết phải ăn cùng một bát cháo và dùng chung một chiếc thìa với cô.
Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói: "Không cần, tôi không đói lắm. ”
Nói xong, anh định châm thuốc, lại nhớ tới chuyện cổ họng Giang Nguyệt bị tổn thương lúc trước, ngón tay muốn mở hộp thuốc lại dừng lại, lại đút hộp vào trong túi.
Giang Nguyệt lúc này mới mở miệng: “Bác sĩ nói anh mệt mỏi quá mức, cần nghỉ ngơi thật tốt, gần đây anh rất bận rộn à?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mi, ánh mắt không nhanh không chậm dừng trên mặt cô: “Không phải chuyện cô nên quan tâm.”
Giang Nguyệt: …
Đúng thật là không nói chuyện bình thường với người đàn ông này.