Ánh mắt kia rất chuyên chú, chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Nguyệt, đặt toàn bộ sự chú ý lên người cô.
Hôm nay, cô quả thật rất đẹp.
Đẹp hơn ngàn lần, vạn lần so với trong ảnh.
Chiếc váy kia quả thật là sự lựa chọn rất tốt, phô bày đường cong uyển chuyển trên cơ thể cô, vòng kim cương trên cổ cũng lóe lên ánh sáng mờ nhạt.
Cả hội trường đều yên lặng xem video trên màn hình, chỉ có ánh mắt của anh ấy dừng lại trên người cô.
Đến khi video kết thúc, cả hội trường được bật đèn lên một lần nữa, người dẫn chương trình thông báo lịch trình diễn ra kịch nói và các hoạt động liên quan khác, tiện thể chúc mọi người có thời gian vui vẻ.
Sau khi buổi lễ khai mạc kết thúc, thời gian ăn tối bắt đầu, mọi người lại cười nói vui vẻ, lấy lý do mời rượu thực hiện các hoạt động giao tiếp xã hội.
Ngay cả khi ở nước ngoài cũng không thể thiếu những loại hình tương tác như vậy.
Trường hợp như vậy không có gì mới mẻ, nhưng Giang Nguyệt ở nơi này không quen biết ai, tất nhiên không có nhân vật lớn nào đến tương tác với cô, cô cũng không cảm thấy lạc lõng, chỉ tự nhiên ăn đĩa salad trước mặt.
Mặc dù không còn là một ngôi sao, nhưng cô vẫn quen với việc kiểm soát chế độ ăn uống để giữ cơ thể luôn trong trạng thái tốt nhất.
Có một người đàn ông lạ mặt đến bắt chuyện với Giang Nguyệt, là một người Pháp tóc vàng, rất đẹp trai và cao lớn, vô cùng lịch sự nói chuyện với cô bằng tiếng Anh:
“Người phụ nữ xinh đẹp, tôi giao tiếp với cô bằng tiếng Anh, cô có tiện không?”
Giang Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.
Người đàn ông mỉm cười với cô: “Cô rất đẹp, gương mặt của cô rất rõ nét phương Đông, làm cho mọi người nhìn qua đều không thể quên.”
Giang Nguyệt cười cười trả lời: “Cảm ơn anh đã khen ngợi tôi.”
Anh chàng đẹp trai người Pháp nhìn cô trong chốc lát, sau đó đứng dậy lấy một ly sữa đưa cho cô: “Trông cô còn rất trẻ, là tuổi uống sữa để phát triển cơ thể nha.”
Không hổ là người Pháp, lý do bắt chuyện đều vô cùng lãng mạn, vừa thể hiện sự săn sóc vừa có cảm giác cưng chiều.
Nhưng Giang Nguyệt không thể để bản thân bị lừa.
Cô hơi rũ mắt xuống, mu bàn tay chạm vào cạnh ly, lạnh lẽo, có đá.
Không phải cô chưa từng nhìn thấy mánh khóe này.
Đây là một thủ đoạn quen thuộc của đàn ông, đưa đồ uống lạnh để thăm dò đối phương có đang trong kỳ kinh nguyệt hay không, để phán đoán sau đó có nên tiến hành bước tiếp theo không.
Cô mỉm cười lịch sự, đẩy ly sữa về phía trước: “Tôi không uống đá, cảm ơn anh.”
Quả nhiên, đối phương thể hiện sự thất vọng rõ ràng.
Nhưng anh chàng vẫn tiếp tục duy trì trạng thái quý ông, tiếp tục nói: “Tôi có thể đổi sữa nóng cho cô.”
Giang Nguyệt đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, không muốn tiếp tục nói chuyện với người đàn ông có dụng tâm này, cô mở miệng muốn từ chối, bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng một người đàn ông cao lớn, dùng tay đè miệng ly lại.
“Cô ấy bị dị ứng sữa.”
Người đàn ông cao to đứng trước mặt Giang Nguyệt, hơi thở nhàn nhạt thanh đạm quen thuộc làm cho Giang Nguyệt ngẩn người ra.
Cô nhìn sườn mặt của anh, vô cùng kinh ngạc.
Tiêu Kỳ Nhiên hẳn là đã uống chút rượu, trên người anh phảng phất mùi rượu nhưng khí thế vẫn rất bức người, đôi mắt đen thâm thúy không thấy đáy, nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa đưa sữa cho Giang Nguyệt.
Anh không nói nhiều lời, nhưng vẫn đủ để ngăn cản đối phương.
Người đàn ông người Pháp kia sửng sốt trong giây lát, cảm nhận được sự lạnh lùng nguy hiểm của anh, đành phải lùi về sau hai bước, mất mặt rời đi.
Chờ đến khi người đàn ông kia rời đi, Tiêu Kỳ Nhiên mới xoay người nhìn cô.