“Bố à, bố thật sự già rồi, đến bây giờ mà vẫn chưa hiểu rõ cục diện này.”
Lời nói của Tiêu Kỳ Nhiên tràn ngập thâm ý, đôi mắt thâm thúy của Tiêu Viễn Phong cứng lại trong hai giây.
Cục diện? Cục diện gì?
Tiêu Kỳ Nhiên ngữ khí bình tĩnh, thanh âm trầm thấp: “Mấy năm trước bố đích thân điều hành đội ngũ quản lý cấp cao, có mấy người trong bọn họ đã sớm sinh ra dã tâm, muốn đổi tên của Tiêu thị thành của họ rồi.”
“Nếu không phải một nước cờ nguy hiểm như vậy, mũi dao hướng vào trong, Tập đoàn Tiêu thị thực sự sẽ không có cơ hội lật ngược tình thế.”
Cái gọi là “mũi đao hướng vào trong” này, chính là ám chỉ cuộc đấu đá nội bộ giữa hai cha con bọn họ.
Vừa dứt lời, Tiêu Viễn Phong giật mình, giống như là vừa mới tỉnh ngộ lại.
Trong hai năm nay Tiêu thị phát triển đủ vững vàng ổn định, giống như một con tàu khổng lồ dù cho có trải qua sóng to gió lớn thì vẫn thuận buồm xuôi gió.
Những năm gần đây Tiêu gia vẫn là bất khả xâm phạm, duy nhất có tai họa ngầm chính là đấu tranh cùng mâu thuẫn giữa cha con bọn họ.
Vốn tưởng rằng là bất khả chiến bại, nhưng trên thực tế trong boong tàu đã sớm sinh ra sâu bướm đang ẩn nấp ở dưới nước biển ẩm ướt, tùy thời có thể lật úp cả con tàu khổng lồ bất cứ lúc nào.
Đắp đê ngàn dặm, cũng có thể tan rã vì một cái hang kiến.
Ánh mắt Tiêu Viễn Phong nghiêm túc nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, bỗng nhiên ý thức được đứa con trai này của ông so với ông lúc còn trẻ còn khó đoán hơn, càng làm cho người ta không nhìn thấu nội tâm.
Khó trách mấy năm nay hắn một mực đối nghịch với ông, thì ra là đang trải một con đường như vậy.
“Đã lớn, cánh cũng đã rất cứng cáp rồi.”
Tiêu Viễn Phong thu hồi ánh mắt, thanh âm trầm thấp, trong giọng nói nghe không ra khen ngợi hay là chê bai: “Nếu anh đã có chủ ý, vậy thì làm theo ý của anh đi, nhưng đừng chơi đùa quá trớn!”
“Bố yên tâm đi.” Tiêu Kỳ Nhiên cười, bưng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch.
Bên ngoài mưa không nhỏ, thân thể Tiêu Kỳ Nhiên hơi nghiêng người, theo thói quen lấy điện thoại di động ra.
Lúc này Tiêu Viễn Phong ngồi ở bên kia bàn lại nói: “Tạm thời không nói đến công việc, nhưng hôn nhân của anh dự định kéo dài đến khi nào?”
Tiêu Kỳ Nhiên rõ ràng dừng lại một chút, mới nói: “Không vội, con có tính toán khác.”
“Anh còn có tính toán gì nữa?” Tiêu Viễn Phong nhắc tới chuyện này vẫn không khỏi tức giận: “Cứ tiếp tục kéo dài, anh định để con của anh gọi người khác là cha sao?”
“Con của ai?” Tiêu Kỳ Nhiên cả kinh, đột nhiên ngước mắt lên, mi tâm theo đó nhíu chặt:
“Con lấy đứa nhỏ từ đâu ra?”
Qua thời gian lâu như vậy, nhưng mưa vẫn không giảm chút nào, chiếc xe chậm rãi đi đến cửa bệnh viện.
Sau khi Giang Nguyệt kết thúc quá trình trị liệu tâm lý, lại nhận một loại thuốc mới có lợi cho sự ổn định cảm xúc của cô.
Vốn muốn mời Kiều Cẩn Nhuận ăn một bữa cơm, thế nhưng tối nay anh có một ca phẫu thuật không đi được, vì vậy hai người đành phải hẹn nhau vào một ngày khác.
Kiều Cẩn Nhuận đề nghị đưa Giang Nguyệt về, bị cô khéo léo cự tuyệt: “Bác sĩ Kiều bận rộn như vậy, tôi cũng không nỡ làm chậm trễ thời gian quý báu của anh.”
“Vậy… lần sau gặp lại.”
Sau khi chào tạm biệt, Giang Nguyệt cầm chiếc ô Kiều Cẩn Nhuận đưa cho cô, chậm rãi bước xuống bậc thang ở cổng bệnh viện, từng chút một đi vào trong màn mưa.
Chiếc ô rất rộng, cũng rất chắc chắn, thân thể cô ẩn dưới chiếc ô, thêm vào đó là màn mưa dày đặc khiến người ta gần như không thể nhận ra cô.
Giang Nguyệt cất chân đi vài bước, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, chậm rãi nâng ô lên.