“Nếu như không phải hợp đồng giữa cô và Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa hết hạn thì tôi thật sự muốn ký hợp đồng với cô.”
Nói đến đề tài này, Trần Tư Tề lại bắt đầu có ý muốn đào người: “Nghe nói cô sắp hủy hợp đồng với Giang San, có ý muốn đến chỗ tôi hay không?”
“Trần tổng đã đánh giá cao tôi rồi, tôi cũng không được xem là chuyên nghiệp, chỉ là do tôi rãnh rỗi mà thôi.”
Giang Nguyệt mỉm cười, cũng không để lộ thông tin nào: “Cảm ơn sự ưu ái của anh, khi nào hợp đồng hết hạn, nói không chừng tôi sẽ chủ động liên hệ với anh đó.”
Hai người nhìn nhau cười.
Sau khi chốt được đại khái thời gian diễn tập và địa điểm biểu diễn vở kịch công ích, hai người trò chuyện thêm một chút về chủ đề này.
Nhưng càng nói, Giang Nguyệt càng cảm thấy không yên lòng.
Cô cân nhắc thời gian, thấy đã gần mười giờ, đoán rằng Tiêu Kỳ Nhiên có thể đã đi rồi. Tuy rằng bình thường anh đi xã giao nhiều, nhưng hiếm khi ở bên ngoài sau mười giờ.
“Cũng trễ rồi, có cần tôi đưa cô về không?”
Sau khi nói xong, Trần Tư Tề biết Giang Nguyệt sẽ băn khoăn nên nói tiếp: “Cô yên tâm, rủi ro mà tôi đưa cô về sẽ thấp hơn rủi ro cô bị chụp khi ra khỏi quán bar đó.”
Trần Tư Tề thật sự có tự tin như vậy.
Giang Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, khẽ gật đầu, cười ôn hòa: “Vậy thì phiền Trần tổng vất vả rồi.”
Trước khi ra khỏi phòng riêng, Giang Nguyệt đeo khẩu trang, đi phía sau Trần Tư Tề.
Hai người cùng nhau ra khỏi quán bar, nhiệt độ bên ngoài rất lạnh, Giang Nguyệt bất giác rụt cổ lại, thở phào nhẹ nhõm.
Đi được vài bước, cô liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dưới ánh đèn đường.
Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở đó, cằm lạnh cứng, khí thế rõ ràng mạnh hơn nhiều so với những người xung quanh, áp suất xung quanh cũng bị đè nén.
Giữa ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ.
Chiếc xe màu đen của anh đang đậu bên đường, như thể đang đợi Giang Nguyệt đi ra.
Không biết đã chờ bao lâu rồi.
Ánh mắt Giang Nguyệt ngẩn ra, cô vô thức cúi đầu tránh né tầm mắt của người đàn ông kia: “Trần tổng, xe của anh ở đâu vậy?”
Trần Tư Tề chưa chú ý tới Tiêu Kỳ Nhiên, quay đầu muốn trả lời cô, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang đã lên trong không trung.
“Giang Nguyệt, lại đây.”
Giọng điệu của anh mang theo ý ra lệnh, nhưng Giang Nguyệt lại phớt lờ nó, vẫn đứng bên cạnh Trần Tư Tề với gương mặt lạnh lùng.
Cô không trả lời anh.
Thấy Giang Nguyệt không nhúc nhích, Tiêu Kỳ Nhiên không kiên nhẫn liếm răng hàm sau, nhíu mày.