“Thằng bé Cảnh Tây này, thật đúng là không giống mẹ nó chút nào, cũng không biết giống ai nữa.” Trình Nghênh Xuân nhìn Thịnh Sóc Thành, rõ ràng trong lời nói có ẩn ý.
Giang Nguyệt ngồi nói chuyện phiếm với bà Trình, lại kể mấy chuyện thú vị của mình ở đoàn kịch nói, còn mời bà có thời gian đến xem tiết mục biểu diễn kịch nói của cô.
Lúc ăn cơm tối, cô còn khen tay nghề của Trình Nghênh Xuân rất tuyệt, rất có hương vị của gia đình.
Bà cụ vui lắm, nói càng nhìn Giang Nguyệt bà càng thích.
Sau khi từ trong biệt thự đi ra, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Một việc lớn cuối cùng đã được giải quyết.
Thịnh Sóc Thành bảo tài xế đưa Giang Nguyệt trở về, cô cũng không từ chối, chỉ nói lời cảm ơn.
Đại khái cô có thể đoán được, hôm nay phát sinh đủ mọi loại chuyện, Thịnh Sóc Thành nhất định phải nói chuyện với cô.
Quả nhiên.
Xe vừa mới bắt đầu chạy, Thịnh Sóc Thành liền trầm giọng mở miệng: “Làm không tệ lắm.”
Có thể nghe ra, đó là một lời khen ngợi.
Giang Nguyệt không đáp lại, cô đoán ý của ông nhất định là: ‘Cô và bà ấy rất có duyên phận, tôi khuyên bà ấy nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không thể thuyết phục bà chuyển ra khỏi cái nhà rách kia.’
Giang Nguyệt hỏi: “Tại sao bà Trình lại cố chấp với căn nhà đó như vậy?”
“Quan niệm của thế hệ trước thôi, an cư lạc nghiệp. Hơn nữa càng lớn tuổi, càng muốn hướng về cội nguồn.”
Thịnh Sóc Thành tháo kính xuống, mệt mỏi xoa bóp thái dương: “Hơn nữa A Chỉ sống ở đó từ nhỏ đến lớn, trong căn nhà dù gì cũng có hình bóng cô ấy.”
Đó chính là điểm mấu chốt.
Thảo nào dù căn nhà kia vừa bị rò rỉ vừa ẩm ướt, thoát nước cũng không tốt, nhưng bà Trình lại luyến tiếc không nỡ rời khỏi nơi đó.
Nơi đó chứa những ký ức của con gái bà.
“Cô có thấy không, ảnh của A Chỉ ấy.”
Giang Nguyệt gật đầu, khách khí nói: “Thấy rồi, phu nhân rất đẹp, rất xứng đôi với ngài.”
Thịnh Sóc Thành trầm mặc một lát, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Xứng đôi?” Ông lặp lại từ này một chút, giễu cợt nói: “Nếu thật sự xứng đôi, sao cô ấy có thể chịu nhiều ấm ức như vậy chứ.”
Giọng điệu của ông ta rõ ràng rất lạnh lùng: “Nếu sớm biết những người đó đã nói những gì, tôi đã có thể khiến bọn chúng vĩnh viễn ngậm miệng, một câu cũng không thể nói nữa.”
Thịnh Sóc Thành cứ như thể muốn giết người, bầu không khí cũng chùng xuống.
“Tôi cho cô ấy tình yêu, sự chở che, cho cô ấy tất cả. Nếu cô ấy muốn tôi đều có thể ra tay. Chúng tôi còn có một đứa con, nhưng vì sao cô ấy còn muốn rời đi?” Thịnh Sóc Thành bắt đầu trở nên đau đớn:
“Cô ấy quá ích kỷ.”
Giang Nguyệt im lặng, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Thịnh tổng, có lẽ phu nhân không cần sự im lặng của kẻ khác, mà là sự tin tưởng và tôn trọng của ông dành cho bà ấy.”
“Ý cô là tôi không tôn trọng vợ tôi?” Giọng nói của Thịnh Sóc Thành đột nhiên trầm xuống:
“Giang Nguyệt, tốt nhất cô nên nhận thức được bản thân đang nói gì. Tôi sẽ không vì nể mặt cô hôm nay đã khuyên mẹ vợ tôi mà để cô nói lung tung đâu.”
Đối mặt với sự đe doạ của ông ta, Giang Nguyệt nhắm mắt làm ngơ.
“Nếu ngài tôn trọng phu nhân, ngài nên hạ mình xuống để bà ấy cảm thấy bình đẳng với ngài, chứ không phải để bà ấy cảm thấy mình như bướm đêm, tự nhốt mình xung quanh ngài!”
Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Phu nhân vì tình yêu mà trao cả cuộc đời mình cho ngài, nhưng thứ ngài cho bà ấy là sự bố thí từ trên cao, ngài lại tự cho rằng mình đã cho đi rất nhiều!”
Giây phút này, Giang Nguyệt như có thể đồng cảm với Lý Mộc Chỉ, giọng điệu có pha chút bi thương:
“Phu nhân vốn có thể sống sót, nếu như ngài có thể thật tâm lắng nghe phu nhân muốn nói cái gì.”
Thịnh Sóc Thành gần như tức giận: “Vậy cô nói xem, cô ấy muốn cái gì? Cô là một người không hề có quan hệ gì với cô ấy, sao dám tự cho là hiểu cô ấy hơn tôi!”