Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần trước, Tiêu Kỳ Nhiên đi công tác.

Anh là chủ đầu tư của tập đoàn Giang San, chuyến công tác hôm nay kết thúc, anh đã đặt vé máy bay ngay trong đêm về Bắc Thành.

Giang Nguyệt tính toán thời gian, nhờ trợ lý hỗ trợ bắt xe, chạy tới sân bay đón người.

Hai người ngồi trong xe không nói gì, xe chạy cũng rất nhanh.

Bóng đêm dày đặc.

Vừa mới trở lại Thụy Uyển, Tiêu Kỳ Nhiên liền đẩy Giang Nguyệt ngã xuống sofa.

Ghế sofa rất mềm. Cô hơi đẩy người anh, nhưng không phản kháng.

Do đè nén suốt một tuần nên thời gian phóng túng của Tiêu Kỳ Nhiên rất dài, khiến Giang Nguyệt có chút không chịu nổi.

Cô mấy lần van khóc xin anh dừng lại, người đàn ông này cũng không để ý, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có.

Đợi cho đến khi hắn buông xã hết thì mới thả nàng ra.

Giang Nguyệt tựa vào đầu giường, túm lấy chăn đã bị đá qua một bên từ lúc nào, bao bọc lấy thân thể của mình, không ngừng thờ dốc.

Đến khi hô hấp ổn định lại cô mới nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Kỳ Nhiên.

Sườn mặt của Tiêu Kỳ Nhiên góc cạnh, ngũ quan sắc sảo, khi không có dục vọng thì cả người anh đều mang đến cảm giác lạnh lùng.

Cho dù đã trải qua chuyện thân mật hơn nữa, Giang Nguyệt vẫn cảm thấy, giữa cô và hắn giống như có một tầng sương mù dày đặc, không thể chọc thủng.

Cô vươn tay, muốn ôm lấy thân thể của Tiêu Kỳ Nhiên, giống như vậy có thể dựa sát với anh một chút, gần hơn một chút.

Đúng lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên đang đưa lưng về phía cô lại lạnh nhạt mở miệng:

“Giang Lư mới ký với một người mới, rất có tiềm lực. Sau này cô lưu ý cô ấy nhiều hơn.”

Đôi mắt Giang Nguyệt rũ xuống, nhanh chóng thu hồi cánh tay đã đưa ra, như thường lệ trả lời:

“Vâng, Tiêu tổng.”

Cô gọi anh là Tiêu tổng.

Đúng rồi, hai người bọn họ dù đã bốn năm triền miên, nhưng ngay cả một tiếng xưng hô thân mật cũng không có.

Dù sao quan hệ của hai người bọn họ vẫn luôn là quan hệ cấp trên với cấp dưới.

Thấy cô dễ dàng đáp ứng như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn lại. Ánh mắt dừng trên mặt cô, rồi từ từ di chuyển đến vai trần cùng với xương quai xanh của cô.

Dáng người mảnh khảnh, thân hình hoàn hảo.

Giang Nguyệt không chỉ xinh đẹp, còn là một người phụ nữ thông minh, có năng lực.

Bất kể là trong công việc hay là sự hòa hợp trong chuyện chăn gối đều khiến anh cảm thấy rất hoàn mỹ. Hầu như không tìm thấy một chút sai sót nào.

“Mấy năm nay, thật đúng là càng ngày càng hiểu chuyện.” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lẽo, không hề mang ý tứ khen ngợi như trong lời nói.

Giang Nguyệt không biết “chuyện” mà hắn nói rốt cuộc là chỉ chuyện giường chiếu, hay là công việc, chỉ đành hàm hồ trả lời:

“Đều là nhờ Tiêu tổng dạy dỗ tốt.”

Nghe được đáp án như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên giơ tay nhéo nhéo mi tâm, vô cớ phiền não hai giây.

“Giang Nguyệt, cô có biết cô bây giờ rất khiến cho người khác mất hứng không?”

Anh liếc cô một cái, ánh mắt giễu cợt, đôi môi mỏng nhếch lên, giọng điệu lãnh đạm khó đoán:

“Loại như cô, tôi hơi chán rồi.”

Tiêu Kỳ Nhiên nói xong lời này thì liền nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng nghiêm chỉnh trước đó.

Mặt mày lãnh nhạt, giống như vô dục vô cầu.

Thụy Uyển thuộc khu nhà giàu, là Tiêu Kỳ Nhiên bỏ ra rất nhiều tiền để mua cho Giang Nguyệt. Bởi vì vị trí nơi này cùng chỗ ở của hắn không xa lắm. Thuận tiện để cho hắn ghé qua nghỉ chân. Tiêu Kỳ Nhiên chưa bao giờ qua đêm ở đây cùng cô.

Người đàn ông quyết đoán cất bước rời đi. Nghe tiếng đóng cửa, Giang Nguyệt vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích.

Cô nhớ lại câu nói trước khi rời đi của anh, ánh mắt càng thêm ảm đạm.

Tiêu Kỳ Nhiên nói, cô ấy là loại – anh ta hơi chán rồi.

Ngày hôm sau không có lịch trình gì, Giang Nguyệt thoải mái ngủ đến giữa trưa. Sau khi tỉnh dậy thì dựa theo tiêu chuẩn của một nữ minh tinh, làm một số thứ để bảo dưỡng thân thể mình.

Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, mỗi sợi tóc cũng đều đã được chăm sóc kỹ càng.

Giang Nguyệt liếc mắt nhìn lịch trình chị Trần gửi tới trong điện thoại di động, xoay người lại đi vào phòng thay đồ. Cô chọn một bộ lễ phục cùng giày cao gót để tham gia tiệc tối, rồi chờ xe tới đưa cô đi trang điểm.

Bận rộn cả buổi chiều, mãi cho đến tối mới đến cửa khách sạn ăn tối.

“Giang Nguyệt, bữa tiệc tối nay chỉ cần có mặt một chút là được, không cần phải mệt mỏi quá. Quan trọng là buổi thử vai ngày mai, lần này chọn nữ chính cho phim chúc mừng năm mới của đạo diễn Trương, cơ hội này không thể bỏ qua.”

Giang Nguyệt hờ hững đáp lại một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài. Vừa rồi cô liếc thấy một biển số xe quen thuộc lướt qua, hình như là của Tiêu Kỳ Nhiên.

“Hôm nay Tiêu tổng cũng tới sao?” Cô thuận miệng hỏi một câu.

“Không có. Là một công ty nhỏ mở tiệc mừng mà thôi. Tiêu tổng cũng không cần phải đến chỗ này.”

Giang Nguyệt đăm chiêu gật đầu. Có lẽ là cô nhìn nhầm rồi.

Vào cửa khách sạn, bé trợ lý của Giang Nguyệt đưa cho cô mấy thứ cần ký tên. Cô liền tùy tiện tìm một cái ghế sofa ngồi xuống ký. Lâu lâu lại liếc mắt nhìn thời gian.

Vẻ đẹp của Giang Nguyệt là loại mỹ nhân kinh diễm bắt mắt. Chính là mỹ nhân lộ ra từ trong xương cốt, diễm lệ lại không thô tục. Lạnh lùng nhưng không phản cảm.

Khi cô ngồi yên không nói lời nào, đẹp đến nỗi không thể nói thành lời.

Chỉ dựa vào bộ dáng này, Giang Nguyệt vào nghề bốn năm là có thể trở thành trụ cột của tập đoàn Giang San. Hơn nữa nhiều năm qua sừng sững không ngã, vẫn giữ vững ngai vàng “nữ minh tinh hàng đầu”.

Ban đầu Giang Nguyệt chọn nơi này vì không có ai ngồi. Người xung quanh cũng thức thời không ai tới quấy rầy nàng.

Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên có một đám người náo nhiệt kéo đến chỗ cô, đứng bên cạnh cô nói chuyện cười đùa.

Giang Nguyệt ngước mắt lên nhìn, cô không quen ai cả.

Nhưng mà cô gái nhỏ đang được đám người vây quanh kia có chút đặc biệt.

Khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ, đôi mắt linh động như một con thỏ nhỏ, trông rất đáng yêu.

Chắc là người vừa vào nghề không bao lâu, đứng trong đám người còn có chút lo lắng, thỉnh thoảng cô nàng còn kéo kéo váy để giảm bớt khẩn trương.

Rất non nớt, giống như Giang Nguyệt lúc mới bước vào giới giải trí.

Giang Nguyệt nhìn cô gái kia lại nhớ đến bản thân lúc trước, sau đó lại lắc đầu cười tự giễu. Lúc này mới nhớ ra phải đi lấy chút đồ uống.

Lúc Giang Nguyệt đi ngang qua đám đông, cô gái nhỏ kia hình như vừa mới nhận ra cô, bất thình lình hô lớn:

“Chị Giang Nguyệt!”

Giang Nguyệt dừng bước một chút, chậm rãi xoay người nhìn nàng, mặt mày lạnh nhạt.

“Chị Giang Nguyệt, chị…”

Cô gái nhỏ đẩy đám người ra, lảo đảo đi về phía Giang Nguyệt, trong tay còn bưng một ly sâm banh.

Tửu lượng của cô bé dường như không được tốt, đã có chút say rượu.

Giang Nguyệt theo bản năng muốn lui về phía sau vài bước, chiếc váy hôm nay là đồ đại diện đặc biệt của thương hiệu. Hai ngày sau cô phải gửi trả lại, không thể làm bẩn.

Nhưng động tác của cô bé đó so với Giang Nguyệt nhanh hơn, chất lỏng trong ly rượu đã hắt lên ngực cô.

Ngay lập tức khuôn mặt của cô gái nhỏ cứng đờ.

Giang Nguyệt nhíu mày, cúi đầu nhìn một mảnh ẩm ướt trước ngực, sắc mặt trầm xuống, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình hỏi:

“Cô tên gì?”

Người xung quanh cũng bắt đầu chú ý tới bên này, mang theo ánh mắt xem kịch vui.

Giang Nguyệt có thể nói là ‘cục cưng’ của Tiêu tổng, là độc sủng của hắn.

Hôm nay người mới dám gây chuyện với Giang Nguyệt, vậy thì sự nghiệp diễn xuất sau này coi như xong rồi.

Một màn trước mắt khiến cô gái nhỏ có hơi tỉnh rượu, vẻ mặt bối rối, môi cũng cắn đến trắng bệch:

“Chị Giang Nguyệt, em tên là Tần Di Di ạ.”

Tần Di Di?

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng đem buồn phiền trong lòng đè xuống, nói:

“Được rồi. Cô…”

Giang Nguyệt còn chưa nói xong thì bỗng nhiên trong sảnh khác sạn ồn ào, một giọng nói từ phía xa truyền đến kèm theo tiếng bước chân.

“Tần Di Di.”

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trong vắt mà lạnh lùng, vang lên phía sau lưng Giang Nguyệt. Cô nghe thấy trong giọng nói lãnh đạm của anh vậy mà lại mang theo chút dịu dàng:

“Lại đây.”

Tần Di Di hít hít mũi, ánh mắt sưng đỏ, giống như vừa chịu ủy khuất gì rất lớn, bước nhanh đến bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên.

Cô nàng cúi đầu thật thấp, dường như sợ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt xoay người theo, nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú kia.

Sự xuất hiện của hắn vẫn sẽ luôn luôn là tiêu điểm của mọi người, từng cái giơ tay nhấc chân của hắn đều mang theo khí thế của quý tộc, giọng nói lại càng lạnh lùng xa cách.

Tiêu Kỳ Nhiên nói: “Giang Nguyệt, đừng bắt nạt cô ấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NN
08 Tháng tám, 2023 17:42
Sao nội dung bị ngắt đoạn vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Khi nào mới ra tiếp vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Hay quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang