Thấy Tô Gia Lan phát hiện ra mình, Tiêu Kỳ Nhiên mới cất bước đi tới: “Thấy mẹ rất chuyên chú nên con không tới quấy rầy.”
Tiêu Kỳ Nhiên mặc áo sơ mi và quần tây, vô cùng trang nghiêm và tao nhã.
Tô Gia Lan mỉm cười, đặt con dao cắt tỉa trong tay xuống: “Chúng đều là thực vật không thể nói chuyện, sẽ không nói chuyện với mẹ, vì vậy mẹ chỉ có thể cắt chúng để giải sầu.”
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt nhìn thoáng qua.
Những chậu hoa cỏ này được cắt tỉa rất chỉnh tề, những cành khô héo đã được cắt bỏ, đang phát triển rất tốt. Nhưng vì cắt tỉa quá gọn gàng nên trông hơi cứng nhắc.
Giống như một sản phẩm của một dây chuyền thống nhất, không có sức sống.
“Con đẩy mẹ về phòng.”
Tô Gia Lan gật đầu, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt.
Đi hai bước, bà đột nhiên hỏi: “Cô bạn gái nhỏ của con thế nào rồi? Mẹ nghe nói hôm qua con đã tổ chức sinh nhật cho cô ấy.”
Tiêu Kỳ Nhiên giữ xe lăn, cảm xúc trong mắt chợt lóe lên, nhưng lại được ẩn giấu không chút dấu vết.
“Mọi chuyện đều tốt.” Anh trả lời rất bình tĩnh, nhưng rõ ràng không muốn nói về chủ đề này nữa.
Tô Gia Lan cũng không chú ý tới anh, chỉ tự mình nói: “Bây giờ con là đàn ông thành thục, mẹ biết con có dự định của riêng mình, cũng không muốn người khác can thiệp quá nhiều vào lựa chọn của con.”
“Nhưng ít nhất thì con phải cân nhắc đến tình huống đặc thù của nhà họ Tiêu.”
Quai hàm của Tiêu Kỳ Nhiên căng thẳng, sắc mặt có hơi lạnh lùng: “Mẹ muốn nói gì?”
Tô Gia Lan ngồi trên xe lăn, ánh mắt dịu dàng nhìn Tiêu Kỳ Nhiên: “A Nhiên, con cũng biết con là người thừa kế của nhà họ Tiêu, trách nhiệm của con nặng nề hơn một chút.”
“Hai năm trước bởi vì con muốn mở công ty giải trí mà cãi nhau với cha con đã đủ mâu thuẫn rồi. Chẳng lẽ con thật sự định vì phụ nữ mà trở mặt thành thù với cha con cả đời?”
Nói tới đây, Tô Gia Lan thở dài: “Một Giang Nguyệt thì thôi, hiện tại lại là Di Di gì đó, đứa nhỏ này...”
Chuyện bất hòa giữa cha con nhà họ Tiêu đã không còn là chuyện ngày một ngày hai.
Nói đúng ra, kỳ thật nhà họ Tiêu là nhà giàu sang chính thống, hầu hết việc kinh doanh của gia đình phần lớn có liên quan đến hoàng gia quý tộc.
Đó là lý do tại sao Tiêu gia lại có chiếc vòng cổ quý giá kia.
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại rời khỏi công ty để mở công ty giải trí, nếu chuyện này truyền ra ngoài, căn bản là đang làm tổn hại đến hình ảnh của nhà họ Tiêu.
Nhất là khi Tiêu Viễn Phong biết được Tiêu Kỳ Nhiên mở một công ty giải trí như vậy chỉ vì một người phụ nữ thì càng tức giận, thiếu chút nữa ngất đi.
Quan hệ giữa cha và con rơi vào tình trạng đóng băng kể từ thời điểm đó.
Sau này, cho dù Giang Nguyệt biết cân đo đong đếm, biết tiến biết lùi, nhưng vẫn không thể thay đổi thành kiến của Tiêu Viễn Phong đối với con trai mình.
Tô Gia Lan mím môi: “Mẹ và cha con tương kính như tân cả đời. Tuy không phải yêu cuồng nhiệt nhưng ít nhất cũng đi với nhau quãng đường dài.”
Nghe được câu này, Tiêu Kỳ Nhiên cười khẩy một cái không dễ phát hiện.
Tương kính như tân?
Mấy năm trước nhà họ Tô thật sự tách khỏi nhà nhà họ Tiêu, cuộc hôn nhân của hai người cũng sắp xếp hợp tình hợp lý.
Không biết có tình cảm hay không nhưng Tô Gia Lan quả thực đã tạo dựng được hình ảnh một người vợ, người mẹ tốt, quản lý Tiêu Gia một cách có nề nếp.
Mấy năm trước, vì bà quá lo lắng và lao lực nên bị nhồi máu não và phải ngồi xe lăn.
Giao tiếp giữa vợ chồng không thường xuyên như trước, có xu hướng cân bằng hơn. Cho dù là thế, lời nói của bà vẫn rất có trọng lượng ở nhà họ Tiêu.