“Trên đường có tuyết đọng, anh lái xe cẩn thận một chút.”
Trong mắt Giang Nguyệt, không có sự phân biệt thân phận hay địa vị, mọi người chỉ làm việc chăm chỉ để kiếm sống mà thôi.
Tất cả đều xứng đáng nhận được lời cảm ơn và sự tôn trọng.
Giang Nguyệt cũng không nhất định phải trở về Thụy Uyển, nhưng ngày hôm qua cô qua đêm ở đây nên có vài thứ rơi ở chỗ này.
Cô không muốn sau này lại phải tìm cơ hội để tới đây một chuyến, đến lúc đó lại gặp mặt Tiêu Kỳ Nhiên, lại thêm một số phiền toái không cần thiết.
Giang Nguyệt thay giày ở cửa, đi vào phòng ngủ bỏ quần áo và phụ kiện ngày hôm qua vào trong túi, đảm bảo không bỏ sót thứ gì rồi chuẩn bị rời khỏi Thụy Uyển.
Đúng lúc này, Tô Gia Lan lại gọi điện thoại cho cô.
Trái tim Giang Nguyệt đập dữ dội.
Cô ngập ngừng vài giây, nhưng vẫn nối máy: “Xin chào, Tiêu phu nhân.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của Tô Gia Lan: “Giang Nguyệt, vừa rồi cô và A Nhiên đi gấp quá, tôi quên dặn dò một chuyện.”
Giang Nguyệt: “Tiêu phu nhân cứ nói ạ.”
Tô Gia Lan: “Cô giúp tôi xử lý cô gái họ Tần gần đây bên cạnh A Nhiên, để cô ta tránh xa A Nhiên một chút.”
Giang Nguyệt hít sâu một hơi.
“Xin lỗi bác, đây là cuộc sống riêng tư của Tiêu tổng, tôi không tiện can thiệp.” Cô trả lời một cách chính thức và tự nhiên, khéo léo từ chối Tô Gia Lan.
Dường như đã sớm đoán được Giang Nguyệt sẽ từ chối, Tô Gia Lan không ngạc nhiên, chỉ là trong giọng nói chứa ý cười, nói một cách ẩn ý:
“Cũng đúng, cô là người của A Nhiên, cũng không thể nghe lời tôi.”
Giang Nguyệt cầm điện thoại, cũng không giải thích gì, nhẹ giọng đáp: “Cám ơn Tiêu phu nhân đã hiểu.”
“A Nhiên nó...” Tô Gia Lan đột nhiên thay đổi giọng điệu: “Tôi cũng rất khâm phục cô, trong lòng thích A Nhiên mà vẫn có thể nhìn nó thâm mật với người phụ nữ khác như vậy.”
Giang Nguyệt không nói gì.
Có tiếng động truyền từ phía Tô Gia Lan, hình như là tiếng tưới nước cho chậu cây:
“A Nhiên là đứa nhỏ như vậy, bất luận là yêu đương hay là kết hôn thì tất nhiên muốn tìm một cô gái có gia thế giàu sang, hiển hách.”
“Cô là một đứa trẻ ngoan, tôi cũng rất hài lòng với cô. Nếu A Nhiên không phải con trai đích tôn của nhà họ Tiêu thì tôi cũng sẽ đồng ý nếu cô làm con dâu tôi.”
Giang Nguyệt thờ ơ nghe, không đáp lại.
Cô đã ứng phó với Tô Gia Lan bốn năm, biết vị phu nhân này am hiểu nhất đó là dùng dịu dàng để tấn công.
Nhìn bà ta không tranh không đoạt nhưng trên thực tế lại là người biết suy tính hơn ai hết.
“Tôi cũng không làm khó cô nữa. Như vậy đi…” Tô Gia Lan lại đổi một phương pháp khác:
“Hai ngày nữa tôi sẽ tìm người làm ầm ĩ lên, cô phụ trách xoa dịu A Nhiên. Chuyện này với cô không khó đúng không?”
Nghe được câu này, Giang Nguyệt sửng sốt.