“Vất vả cho em rồi Tĩnh Nghi.” Giang Nguyệt không đợi Tĩnh Nghi nói tiếp, liền vỗ vai hai cái:
“Chỉ cần có được địa chỉ của bà Trình, những chuyện sau đó thành công hay thất bại không quan trọng, tháng này chị Trần sẽ thưởng cho em nửa tháng lương.”
Những lời Tĩnh Nghi muốn khuyên can nhất thời nghẹn lại trong cổ họng, cô nhanh chóng sửa lại cực kỳ trôi chảy:
“Chị Giang Nguyệt tuyệt vời, em lập tức đi hỏi cho chị đây!”
…
Hiệu suất làm việc của Tĩnh Nghi quả thực rất nhanh, không quá một ngày đã tìm được địa chỉ của Trình Nghênh Xuân, nhân tiện cô cũng nói thêm:
“Chị Giang Nguyệt, giáo sư của em nói với em rằng bà Trình vừa mới xuất viện cách đây không lâu, tình trạng sức khỏe rất không ổn.”
“Chị biết rồi, cảm ơn em nhiều nha, Tĩnh Nghi.” Giang Nguyệt gật đầu, nhận lấy ly Americano mà Tiểu Diệp đưa tới.
“Chúng ta tuỳ tiện đi làm phiền bà ấy như vậy, có phải có chút không thích hợp không?” Tĩnh Nghi vẫn có chút do dự:
“Các nghệ sĩ có tuổi tính khí đều rất khắt khe, nếu chúng ta không mời mà cứ thế đến, chỉ sợ khiến bà ấy tức giận mất thôi.”
“Sẽ rất tức giận.” Giang Nguyệt tán thành lời của cô: “Cho nên chuyến này chúng ta không phải đi gặp bà ấy, chỉ là đi ngang qua xem xét chút thôi.”
Giang Nguyệt đương nhiên biết mình không thể nào dễ dàng có được sự chỉ dẫn của bà lão nghề thêu như thế được. Nhưng nếu không thử một lần, cô sẽ thấy hối tiếc cả đời.
Đi theo địa chỉ mà giáo sư của Tĩnh Nghi đưa cho, nhóm người bọn họ chậm rãi lái xe đến một thôn xóm nọ.
Những ngôi nhà ở thôn này rất dày đặc, nhưng một số nơi lại nằm rải rác nhau.
Một ngôi nhà thấp ngói xanh tường trắng, cách đó không xa là một cánh đồng hoa rộng lớn, giữa cánh đồng hoa có một con sông nhỏ, thỉnh thoảng lại có tiếng nước chảy.
Mở cửa sổ xe, trong không khí thoang thoảng mùi hoa và hơi nước, rất tươi mát và tự nhiên.
Xe chậm rãi dừng ở bên ngoài thôn xóm, Giang Nguyệt cùng Tĩnh Nghi xuống xe, từng bước từng bước đi dọc theo mặt đường đá lát gạch xanh.
“Nhà ở nơi này có chút cũ kỹ, mấy năm trước đã tu sửa một lần, nhưng vẫn giữ được nét truyền thống nhất, là một kiểu kiến trúc dân gian rất điển hình của Hoa Thành.”
Tĩnh Nghi bắt đầu giảng giải cho Giang Nguyệt: “Nơi này đều là người bản địa của Hoa Thành sinh sống, họ đang an cư lạc nghiệp và không muốn rời khỏi nơi đây.”
Giang Nguyệt vừa nghe vừa ngẩng đầu nhìn, kiến trúc thôn trang nơi này đúng thực là rất đặc biệt. Tường thấp chỉ cao bằng đầu người, chỉ cần nhón chân vươn tay ra là có thể chạm tới mái hiên gạch ngói.
Cả thôn đều rất yên tĩnh, giọng Tĩnh Nghi càng lúc càng nhỏ: “Giáo sư của em nói, bà Trình mất con gái từ lúc còn trẻ. Vì quá đau buồn mà bà ấy sinh bệnh, tính tình cũng càng ngày càng quái gở, rất khó tiếp xúc với người ngoài, nhà bà ấy ở thì cuối thôn.”
Khi nghe Trình Nghênh Xuân mất con gái khi còn trẻ, trái tim Giang Nguyệt bỗng thắt lại và có cảm giác gì đó rất khó tả.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đối với con người mà nói thì đó là một loại bi kịch lớn nhất.
Hai người đi thẳng tới góc gạch đá xanh, vừa quay đầu nhìn lại, ánh mắt lại vô tình bắt gặp hai người không thể nào quen hơn được nữa.
“A Nhiên, cám ơn anh đã dành thời gian cùng em đến thăm cha mẹ em.” Giọng nói Tần Di Di có chút mềm mại, đôi mắt cười híp lại, dựa vào người bên cạnh:
“Lần sau anh tới không cần mua nhiều đồ đến như vậy đâu, hai người họ sẽ sợ chết mất.”
“Đây là lần đầu tiên gặp mặt trưởng bối, cũng là những chuyện nên làm mà.” Giọng nói Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ nhàng, trong đó còn có chút tùy hứng:
“Nếu như còn cần thứ gì thì cứ gọi cho Tiết An, để cậu ta giúp mua thêm.”
Hai người họ ngước mắt lên, vừa đúng lúc Giang Nguyệt và Tĩnh Nghi cũng xuất hiện ở đây.
Đột nhiên, con đường lát đá xanh nhỏ hẹp này lại trở nên đông đúc ngột ngạt.