Trương Sùng Quang bế Miên Miên vào trong thang máy, Hoắc Tây đi theo phía sau.
Cửa thang máy khép lại, ngăn chặn những ánh mắt tò mò của người bên ngoài.
Bước vào văn phòng Tổng Giám đốc trên tầng cao nhất, Hoắc Tây hơi giật mình, bài trí của nơi này vẫn như lúc cô rời đi, ngay cả bàn bida cô đặt lúc trước vẫn còn ở đó.
Thực ra vị trí đặt nội thất văn phòng không thay đổi.
Giống như cô vẫn còn ở đây vậy.
Trương Sùng Quang nhìn theo tầm mắt của cô, nói nhẹ nhàng: “Bình thường anh rất bận, không đánh bida! Em rảnh có thể dạy cho Miên Miên một chút, anh thấy bắp chân của con bé rất dài, anh đoán khi con bé lớn lên sẽ cao khoảng 170 cm, chơi cái này rất tốt.”
Cao đến 170 cm…
Hoắc Tây nghĩ đến bệnh của Miên Miên, lòng cô sợ hãi, vài giây sau cô nhẹ nhàng xoa đầu con gái.
Trương Sùng Quang yên lặng nhìn cô chăm chú.
Lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi nói: “Lo lắng như vậy sao em không quay về sớm hơn chút? Rõ ràng một năm trước không phải em tìm ra cách rồi sao?”
Đúng là một năm trước cô đã tìm ra, nhưng Hoắc Tây vẫn luôn kiếm chuyên gia tốt nhất, sau khi bó tay hoàn toàn mới quay về tìm Trương Sùng Quang, cô thật sự không còn cách nào khác mới tiếp tục dây dưa với cậu, nếu không còn một tia hy vọng nào, cô cũng không muốn lại dây dưa với cậu.
Đây cũng chính là điều Trương Sùng Quang để ý nhất.
Hoắc Tây nhẹ nhàng nhìn xuống.
Bọn họ thực sự quá hiếu nhau.
Trương Sùng Quang kìm nén, mới không tiếp tục đề tài này, bế Miên Miên đặt lên ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi, trên bàn trà trước mặt có hai hộp cơm của khách sạn năm sao, cậu mở từng hộp ra.
Có trứng hấp Miên Miên thích nhất.
Miên Miên ngồi trên đầu gối của bố, miệng nhỏ ăn, giọng hỏi nhỏ: “Bố, bố đang cãi nhau với mẹ sao?”
Trương Sùng Quang nhấc mắt liếc nhìn Hoắc Tây.
Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, con mắt hơi đỏ, trong lòng cậu yếu mềm nói: “Em mau ăn cơm đi! Buổi chiều không phải em còn có phiên toà xét xử sao?”
Giọng điệu dịu dàng hơn vừa nãy rất nhiều.
Trước mặt Miên Miên, họ cũng không muốn cãi nhau, Hoắc Tây bèn ngồi xuống.
Cô không thấy ngon miệng, ăn cũng ít.
Trương Sùng Quang đút Miên Miên ăn xong, nhìn cô hỏi: “Không vừa miệng sao?”
Cậu nhìn thân thế của cô, cô thật sự còn gầy hơn so với trước đây, không phải nói rằng phụ nữ sau khi sinh con sẽ mập mạp sao, sao Hoắc Tây lại gầy hơn?
Hoắc Tây lạnh nhạt ừ một tiếng: “Mấy năm nay không ăn bên ngoài nhiều lắm.”
Trương Sùng Quang cúi đầu ăn cơm, hồi lâu sau giọng cậu hơi khàn hỏi: “Bạch Khởi nấu cơm… Em ăn thấy ngon không?”
Hoắc Tây không nhịn được liếc cậu một cái.
Trương Sùng Quang vẫn không nhấc mắt, giống như vấn đề cậu mới hỏi vừa nãy rất bình thường, Hoắc Tây gật đầu: “Ngon!”
“Ngon… ngon cỡ nào?”
Bỗng nhiên cậu quyết hỏi đến cùng.
Hoắc Tây nhịn không được nói: “Trương Sùng Quang, chúng ta có thể đừng lôi cậu ấy vào được không? Không phải anh muốn chúng ta chung sống hoà bình sao?”
Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn cô.
Ánh mắt của cậu mang theo một tia lạnh lùng,
Miên Miên nhìn bố, sau đó oà khóc lên một tiếng.
“Bổ thật hung dữ!”
“Miên Miên không cần bố nữa, Miên Miên muốn bố nhỏ!”
Nửa gương mặt của Trương Sùng Quang vốn dĩ đen thui liền trở nên lúng túng, cậu không ngờ đứa trẻ ba tuổi mỏng manh như vậy, rõ ràng cậu đâu nói chuyện lớn tiếng.
Thế nhưng con gái nhạy cảm nhận ra được cậu đang tức giận.
Bây giờ, Trương Sùng Quang không dổ dành Hoắc Tây nữa, cậu lại dỗ dành Miên Miên nhiều hơn.
Cô bé vừa khóc, người làm bố liền đau lòng.
Cơm cũng không ăn, ôm cô con gái lên đùi, cầm khăn tay lau đi những giọt nước mắt cho cô
bé.
Miên Miên sát vào vai cậu, ra vẻ ngượng ngùng.
Hoắc Tây ở một bên không còn sức lực nào, cũng không bước qua ôm… Trương Sùng Quang nhìn cô một cái, dịu dàng nói: “Em ăn cơm trước đi! Một hồi anh sẽ lái xe đưa em đến văn phòng luật.”
Nói xong, cậu bế cô con gái nhỏ đến phòng nghỉ.
Dùng khăn ấm lau mặt, sau đó dỗ cô bé ngủ, người bố mới cũng chuấn bị sẵn quân áo ngủ cho cô con gái nhỏ ở công ty, thay bộ đồ ngủ một mảnh màu hồng phấn vô cùng thoải mái, bụng nhỏ của Miên Miên ăn đến no nê, rất hợp đi ngủ trưa.
Cô bé còn muốn ngủ với Trương Sùng Quang.
Cái đầu nhỏ muốn gối lên trên bụng của bố, cảm thấy ấm áp, dễ chịu.
Trương Sùng Quang đồng ý mọi thứ.
Hoắc Tây xuống lầu, cô cũng từng là Tống Giám đốc của Tây Á, đa số nhân viên ở nơi này khi thấy cô đều gọi một tiếng Tổng Giám đốc Hoắc.
Chuyện yêu hận tình cừu của Tống Giám đốc Hoắc và Tổng Giám đốc Trương của Tây Á không
ít hơn 18 phiên bản.
Mới đây, Tống Giám đốc Trương vui vẻ phát kẹo mừng.
Lúc này, một mình Tổng Giám đốc Hoắc tự mình xuống lầu, không ít nhân viên nữ bắt đầu bàn tán, nào là kết hôn sinh con liền không còn giá trị, đàn ông không thèm để ý, dù sao nói rất nhiều.
Hoắc Tây ngồi vào trong xe, vừa lái xe vừa nghe điện thoại.
Lão Triệu ho nhẹ: “Cháu không cần để ý những người nhiều chuyện kia, các cô ấy biết gì đâu chứ! Sùng Quang thực ra rất yêu cháu đấy!”
Hoắc Tây nhìn xuống cười dịu dàng.
Trương Sùng Quang bây giờ không yêu, trong lòng cậu hận cô đúng hơn!
Có lẽ vẫn còn tình cảm, nhưng trong lòng của cậu vẫn rất đế ý việc cô sống với Bạch Khởi ba năm qua, cho nên tính tình mới thay đổi thất thường, lúc nóng lúc lạnh.
Cô nghĩ có lẽ sau khi sinh con, cậu không còn thấy sổng với cô không còn thú vị, cũng muốn chia xa.
Không ai không muốn vui vẻ, không ai không muốn có cuộc sống tốt đẹp.
Trương Sùng Quang là người thông minh
như vậy, cũng biết lựa chọn thế nào.
Hoắc Tây khẽ dựa vào ghế xe, lão Triệu vừa lái xe vừa phấn khích kế chuyện vui của gia đình, rất mong đợi về tương lai, còn nhắc đến ôn Noãn và Hoắc Minh…
Hoắc Táy thật sự không biết phải giải thích cho bố mẹ như thế nào.
Cô đã từng yêu Trương Sùng Quang, nhưng bây giờ hôn nhân của bọn họ lại càng giống như một trò đùa, một vận may hơn.
Thực ra hôn lễ không quan trọng.
Cô không nói, Trương Sùng Quang cũng không nói, có lẽ họ cùng mong đến một thứ.
Hoắc Tây đến văn phòng luật, lúc ba giờ chiều cô gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang, nhắc cậu gọi Miên Miên dậy ăn rồi uống thuốc.
Thái độ của Trương Sùng Quang không nóng không lạnh.
Giống như sự hứng thú ngày làm giấy kết hôn ấy đã qua đi!
Lúc Hoắc Tây cúp máy, không khỏi thầm nghĩ: Trừ việc cậu giận dữ với cô, thì nguyên nhân chính là do cậu đã thay đổi! Người bình thường thật sự không nhịn nổi tính tình này!
Tính tính của cô cũng không tốt lắm, ngày xưa cô thích Trương Sùng Quang, Trương Sùng
Quang cũng nguyện ý nhường nhịn cô.
ở chung với nhau cũng hạnh phúc.
Bây giờ, tình cảm nhạt nhoà, cậu cũng không chịu đựng nữa, khó tránh khỏi xích mích khi sống chung.
Hoắc Tây cổ hết sức nhẫn nhịn cậu.
Sau phiên toà xét xử, cô đến bệnh viện thăm Bạch Khởi.
Cô mua bó hoa Bạch Khởi thích, lúc đi vào phòng bệnh, tinh thần của cậu ta rất tốt, dựa vào đầu giường đang lẳng lặng đọc một quyến sách, dường như là số tay nuôi dạy trẻ.
Hoắc Tây đi vào, cậu ta cũng không nhấc mắt nhìn, giống như là biết cô đến vậy.
“Chị đến rồi sao?”
Hoắc Tây lấy từ trong tủ ra một bình hoa, cắm hoa vào đó, sau đó ánh mắt từ trên cao nhìn xuống rơi vào phía trên quyển sách kia, nhàn nhạt nói: “Lúc trước không thèm nhìn qua, sao giờ lại đọc?”
Bạch Khỏi bình tĩnh ngước mắt nhìn, nhìn vào bụng dưới của cô.
“Không phải sắp có cục cưng rồi sao? Dù sao đọc một chút cũng tốt.”
Hoắc Tây không nói gì, chỉ rất dịu dàng nhìn
cậu ta.
Cô không biết nên nói thế nào với Bạch Khởi, cô đã đăng ký kết hôn với Trương Sùng Quang, cô cũng không muốn nói với cậu ta rằng cô thực sự bị ép buộc, có vẻ quá cứng nhắc và giả tạo.
Cô cũng sẽ không nói, nếu sau này mang thai cô sẽ dẫn cậu ta rời đi, trở về Anh Quốc.
Hoắc Tây nghĩ, nếu như ngày đó của Bạch Khởi thật sự đến, cô hi vọng cậu ta ở lại trong nước.
Dù sao nhà họ Hoắc vẫn có thể dành ra cho cậu ta một chỗ.
Nhưng Hoắc Táy không hề nói những điều này, cô chỉ điều chỉnh vẻ ngoài của bó hoa sao cho đẹp nhất, hỏi tình trạng bệnh tình của cậu có còn uống thuốc không, nửa tiếng sau người giúp việc trong nhà mang cơm đến, cô tự mình giám sát cậu ta ăn.
Bạch Khởi ăn vẫn rất ngon miệng.
Cô có phần yên tâm.
Lúc rời đi, Bạch Khởi nhìn bóng lưng của cô, chợt mở miệng: “Chị thật sự sẽ đi theo anh ta sao?”
Lưng của Hoắc Tây chợt cứng ngắc.
Giọng điệu của Bạch Khởi vẫn dịu dàng: “Tôi nghe dì trong nhà nói vậy!”
Hoắc Tây không phủ nhận, cô ừ một tiếng: “Phải!”
Bạch Khởi nhìn bóng lưng của cô, tay đặt trên đệm hơi nắm lại, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng, bình tĩnh nói: “Vậy cũng rất tốt! Thực ra Miên Miên cũng cần người bổ như Trương Sùng Quang.”
Còn cậu ta, cái gì cũng không cho được.
Cậu ta vẫn là gánh nặng cho Hoắc Tây!
Nhưng trong lòng của Hoắc Tây, cậu ta không phải là gánh nặng, mà chính là người thân.
Hoắc Tây vẫn quay đầu lại, cô bước trở lại bên cạnh giường bệnh, dịu dàng xoa đỉnh đầu của cậu ta, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cậu ta.
Bệnh của Bạch Khởi, chỉ có thể kéo dài, nói hơi khó nghe chính là dùng tiền đổi mạng sống.
Tiền thuốc men mắc kinh người.
Ba năm này, bỏ ra hơn chục triệu tệ, nếu là người bình thường sớm không còn sổng.
Thế nhưng Hoắc Tây bằng lòng dùng tất cả để đối lấy.
Bạch Khởi cũng rất đau, ba năm này cậu ta vẫn cắn răng kiên trì, cậu ta định tiếp tục ở bên Hoắc Tây… Cậu ta vẫn chưa yên tâm Trương Sùng Quang, cậu ta muốn tận mắt nhìn thấy Miên Miên bình an.
Cậu ta vẫn… chưa muốn chết!
Sau một lúc, Bạch Khởi vỗ nhẹ cô: “Chị về đi! Đừng vì tôi chị lại không vui!”
Hoắc Tây muốn nói gì đó, cậu ta không cho cô nói nữa.
Đợi đến khi cô trở về biệt thự, đã 9 giờ tối, xe dừng lại, Hoắc Tây mở cửa bước xuống xe.
Mới đi được hai bước, cô liền đụng phải một thân thể rắn chắc.
Chóp mũi của cô ngửi thấy hơi thở nam tính của người đàn ông, mùi hương này không cần hỏi cô cũng biết là của ai.
Trương Sùng Quang đỡ lấy cô.
Trong khuôn viên của biệt thự, ánh sáng hơi tối, không nhìn thấy rõ mặt của đối phương, chỉ có thế cảm giác hơi thở ấm áp của đối phương, Hoắc Tây cảm thấy như vậy quá thân mật, liền lùi lại một bước.
Trương Sùng Quang buông cô ra.
Cậu châm điếu thuốc, nhưng không có hút, kẹp giữa hai ngón tay, giọng điệu hơi tức giận: “Em đến bệnh viện thăm Bạch Khởi sao?”
“Phải! Tôi đi thăm cậu ấy!”
“Trương Sùng Quang, anh cũng muốn quản cái này sao?”
Trương Sùng Quang cũng không trả lời ngay, cậu chỉ nói: “Bây giờ là 9 giờ, Miên Miên đã ngủ rồi! Bà Trương à, anh muốn nhắc nhở em một câu, em bây giờ đã kết hôn, là người đã có gia đình, nếu như em vẫn muốn đi thăm tình nhân cũ, có phải cũng nên cân nhắc khả năng chịu đựng của chồng em hoặc suy nghĩ đến nỗi nhớ mẹ của Miên Miên hay không?”
Cậu có một đống lời biện hộ.
Hoắc Tây không muốn quan tâm, cô lướt qua cậu: “Sau này tôi sẽ luôn chú ý bản thân để khiến Tống Giám đốc Trương hài lòng!”
Vừa nói xong, thân thể liền bị ép lên cửa xe.
Trương Sùng Quang dập tắt điếu thuốc, quay đầu nhìn cô, dưới ánh trăng khuôn mặt của cô hơi trắng bệch, dưới mắt hơi thâm có thế tối qua cô ngủ không được ngon giấc, chiều hôm nay còn khóc nữa.
Trương Sùng Quang chạm nhẹ vào mặt của cô, giọng trầm thấp: “Em biết cách làm thỏa mãn một người đàn ông sao?”
Hoắc Tây lạnh lùng.
Ánh mắt của cô nhìn cậu từ trên xuống, sau đó mở miệng: “Tôi nhớ anh đã cấm dục một tuần! Hơn nữa, không phải chúng ta làm chỉ vì muốn có
con sao? Trước khi đến kỳ an toàn tiếp theo, tôi nghĩ chúng ta không cần thiết thân mật.”
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào mặt của cô.
Một hồi lâu, cậu mới dịu dàng mỉm cười.
“Sao vậy, mới một ngày đã không chịu nổi rồi sao?”
“Bà Trương, em đã đăng ký kết hôn với anh, một ngày cũng không nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của em, ngược lại em đến chỗ của Bạch Khởi thì lại đau lòng cho cậu ta, em nhớ kỹ em gả cho…”
Hoắt Tây cắt ngang lời cậu: “Anh kết hôn với tôi không phải vì tính tình quái gở sao? Trương Sùng Quang… phải, tôi thầm giữ đứa bé nên anh không chịu được, thế thì chúng ta có thể dùng cách khác! chứng nhận kết hôn cũng chính anh muốn đi lĩnh…”
“Nhưng anh không cho phép em đến gặp Bạch Khởi!”
“Hoắc Tây, nếu như một trong những điều kiện của anh, chính là không muốn em tiếp tục qua lại với Bạch Khởi nữa thì sao?”
Cậu nói thẳng: “Anh rất đế ý đến sự tồn tại của cậu ta!”
Hoắc Tây muốn nói, cô không làm được, nhưng bây giờ cô không muốn xích mích với cậu.
Cô chỉ nói: “Sau này tôi sẽ trở về sớm hơn một chút!”
Nói xong, cô đấy cậu ra, vào sảnh.
Trương Sùng Quang vẫn ởtrong bóng tối, cậu chậm rãi lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, đốt lấy…
Hoắc Tây bước vào phòng ăn.
Chỉ thấy một bàn đồ ăn phong phú được bày ra trong phòng ăn, đa số là món cô thích ăn.
Dường như chưa được động đến.
Đây là Trương Sùng Quang đang đợi cô sao?
Trong lòng Hoắc Tây chợt cảm thấy có chút khó chịu, cô chậm rãi ngồi xuống ghế, nhìn những món ăn nguội lạnh trên bàn kia.
Ngoài đồ ăn, còn có một hộp bằng nhung và cây nến bằng bạc.
Rõ ràng đây chính là bữa tối dưới ánh nến, có lẽ là đế ăn mừng tân hôn của bọn họ.
Tân hôn…
Đúng vậy, hôm nay là ngày bọn họ đăng ký kết hôn.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, chính là Trương Sùng Quang, cậu treo áo khoác lên lưng ghế, ngồi xuống đối diện Hoắc Tây.
Lúc này cô mới phát hiện trên người cậu vẫn
mặc bộ quần áo kia lúc sáng, hôm nay cậu mang chiếc cài áo rất đẹp mắt, Trương Sùng Quang trong ấn tượng của cô rất ít khi mặc trang trọng như vậy… Môi của Hoắc Tây mấp máy, nói nhỏ: “Nếu như anh muốn ăn cơm với tôi, có thể gọi điện thoại cho tôi!”
“Gọi điện thoại em sẽ về nhà ngay sao?”
Hoắc Tây nhìn xuống, sau đó nhìn thấy Trương Sùng Quang cất chiếc hộp kia vào, dường như không có ý muốn đưa cho cô.
Cô không hỏi, chỉ yên lặng ăn cơm.
Mới ăn được một miếng, Trương Sùng Quang liền mang đồ ăn đi, giọng điệu không được tốt: “Cũng nguội lạnh rồi, bây giờ ăn vào đau bụng thì làm sao?”
Hoắc Tây:…
Trương Sùng Quang đi vào phòng bếp, bưng những món ăn đã hâm nóng qua một lần lên, cậu rót cho mình một ly rượu đỏ, Hoắc Tây nhíu mày: “Anh mới phẫu thuật, không thể uống rượu!”
Trương Sùng Quang đưa cái ly cho cô, ra hiệu mời cô uống: “Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta!”
Hoắc Tây cầm ly rượu, nhẹ nhàng lắc, cuối cùng vẫn uống gần nửa ly.
Trương Sùng Quang nhìn thẳng vào cô, hồi
lâu mới hỏi: “Nói rõ với Bạch Khởi rồi sao? Cậu ta có phản ứng gì?… Cậu ta bằng lòng để em kết hôn với anh chứ? Không ầm ĩ với em sao?”
Hoắc Tây hạ ly xuống.
Cô chăm chú nhìn vào Trương Sùng Quang, từ tốn mở miệng: “Trương Sùng Quang, anh nghe cho kỹ đây! Chúng ta đăng ký kết hôn không có nghĩa là sau này tôi vẫn phải chịu tính tình quái gở này của anh! Bạch Khởi… rất quan trọng đối với tôi, nếu như anh không thể…”
Trương Sùng Quang cắt ngang cô.
Cậu giống như rất không quan tâm mỉm cười: “Nghĩ gì thế! Bà Trương yên tâm, bây giờ anh rất rộng lượng… Anh chỉ sợ bạn chó săn nhỏ kia không chấp nhận được quan hệ của chúng ta, không chấp nhận được người cậu ta thích mỗi đêm đều nằm trên giường của anh, chỉ cần anh muốn liền có thể đụng vào em sờ vào em, thậm chí làm chuyện của người đàn ông với người phụ nữ, cậu ta sẽ điên lên thôi.”
Hoắc Tây đứng lên…
“Ngồi xuống!”
Giọng của Trương Sùng Quang hơi nghiêm khắc: “Anh cho phép em đứng dậy sao? Anh nói rằng tối nay là đêm tân hôn của chúng ta!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK