Minh Châu gọi cho bảo mẫu.
Bên kia rất sợ hãi, e ngại cò Hoắc không vui.
Minh Châu nhàn nhạt nói: “Không phải chuyện của ông! Sau này không cần nghe lời ngài Lục nữa. Các cô qua đây làm việc đi!”
Nửa tiếng sau, có hai người đến làm việc nhà.
Minh Châu thu xếp cho Tiếu Thước Thước.
Thước Thước nếm thử bữa sáng, thì thầm: “Tối qua bố đã đến đây sao ạ?”
“ừ!”
“Bố còn làm bữa sáng!”
Minh Châu xoa đầu cậu bé.
Nhưng cô không ăn bữa sáng do Lục Khiêm làm, bởi chỉ cần ăn một miếng, cô cảm thấy trái tim cô sẽ đau đớn kinh khủng…
Yêu đương mấy năm nay, cô chưa từng ăn ngoài.
Minh Châu ngâm mì.
Thông báo lúc mười giờ, cô phải dành thời gian đưa Thước Thước đến trường, sau đó thực
hiện một bài tập thể dục.
Ăn vài miếng, cô cảm thấy buồn nôn.
Cảm giác này, vừa kỳ lạ vừa quen thuộc.
Sắc mặt Minh Châu tái nhợt.
Người hầu thấy cô không ổn thì đi đến quan tâm hỏi: “Cô Hoắc, cô không khỏe sao?”
Tiếu Thước Thước cũng có vẻ lo lắng.
Minh Châu che ngực, gượng cười: “Chắc là mì hết hạn rồi! Tôi đi rửa mặt.”
Cô vội vàng rời đi.
Người hầu nhìn ngày dưới đáy cốc mì, lấm bẩm: “Chưa hết hạn mà!”
Trong nhà vệ sinh ở phòng ngủ chính.
Minh Châu nôn khan mấy lần, không nôn ra gì, nhưng cô cảm thấy tức ngực.
Cô liều mạng tạt nước lạnh lên mặt.
Dòng nước lạnh lẽo không khiến cô dề chịu hơn, thậm chí không thể bình tĩnh, đầu óc cô quay cuồng với những gì xảy ra đêm đó, đêm đó cô nói muốn Lục Khiêm làm việc ít hơn, cô còn muốn một bé gái.
Bọn họ làm chuyện vợ chồng, không dùng biện pháp.
Minh Châu nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nhỏ,
rồi ngước mắt nhìn chính mình trong gương.
Trên mặt dính nước.
Đôi mắt mờ mịt!
Có thể cô đang mang thai…
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân lẹp bẹp lẹp bẹp, là Tiểu Thước Thước.
Cậu nhóc ôm cô từ sau lưng, mềm mại nói: “Tối qua mẹ uống rượu, đầu mẹ còn đau không?”
Minh Châu hơi cay khóe mắt.
Dù bối rối, nhưng cô vẫn quay người nhẹ nhàng ôm lấy Tiếu Thước Thước, dịu dàng nói: “Mẹ không sao! Chỉ hơi đau một chút thôi!”
“Mẹ hãy nghỉ ngơi nhiều hơn nhé!” Đứa trẻ nhào vào lòng cô đầy ỷ lại.
Minh Châu cười nhạt.
Cô cố chịu cơn đau bụng, xốc lên tinh thần, xách cặp nhỏ lên đưa cho con trai, rồi tự lái xe chở thằng bé đến trường.
Tiểu Thước Thước đeo cặp sách, vui vẻ đi học.
Minh Châu ngồi lại xe.
Cô lặng lẽ chìm trong suy nghĩ: Tối qua cô uống rượu vang đỏ, liệu có ảnh hưởng đến thai nhi không?
Và, có nên sinh đứa nhỏ này ra không?
Càng nghĩ cô càng thấy khó chịu, cuối cùng cô cắn tay, đến bệnh viện kiểm tra trước rồi tính sau.
Cô lặng lẽ đi, không muốn ai biết.
Một tiếng sau, phiếu xét nghiệm đưa ra.
Dương tính.
Cô đã mang thai gần năm tuần, bác sĩ cho biết nhịp tim thai rất ổn định, đó là một bé trai khỏe khoắn.
Minh Châu lại không vui.
Cô chậm rãi bước ra khỏi phòng khám, trên hành lang có rất nhiều người, đó đều là chồng đi khám thai cùng vợ, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ vui mừng không kìm được.
Chỉ mình cô, không biết phải đi đâu.
Nhưng dù yếu đuối đến đâu, cô cũng không muốn gọi cho Lục Khiêm, bởi vì cô thực sự muốn chia tay ông.
Nếu ông biết cô mang thai, ông sẽ không buông tay.
Minh Châu nhẹ cắn môi, chuấn bị rời đi.
Đến cửa thang máy, cô nhận được một cuộc gọi.
Là Lục Khiêm gọi đến.
Cô do dự một hồi rồi trả lời: “Có chuyện gì sao?”
Lục Khiêm bên kia im lặng hòi lâu, khi cô định cúp máy thì ông mới thì thầm: “Nghe nói người hầu ở nhà bảo em không khỏe, em đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?”
Đôi mắt Minh châu nóng bừng.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng che bụng nhỏ: “Tốt hơn nhiều rồi!”
Giọng nói Lục Khiêm rất dịu dàng: “Vậy thì tốt rồi! Chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn cơm đúng giờ, được không?”
Câu nói này, giống như bàn giao chuyện sau này.
Minh Châu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Khi nào chúng ta mới ký giấy?”
Lục Khiêm nghẹn lại, hơi thở có phần dồn dập, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Bọn anh đang đi công tác, khi nào anh về sẽ làm!”
Cô nghĩ ông đang trì hoãn, liền hỏi: “Khi nào về?”
“Chắc là ba bốn tháng.”
Ba bốn tháng, đi công tác ở Bắc Cực chắc?
Lúc ông về thì bụng cô đã lớn rồi.
Minh Châu im lặng.
Bên kia, Lục Khiêm thở dài nhẹ, giọng điệu nhẹ nhàng như bậc cha chú lại nhưtình nhân: “Em thật sự muốn chia tay với anh sao? Cho dù cùng chung hộ khẩu cũng không chịu nổi sao? Hay em muốn tìm bạn trai trẻ?”
Minh Châu cố chịu cơn đau mũi: “Đúng!”
Đầu dây bên kia, Lục Khiêm cười nhẹ.
Sau khi cãi vã, cô hiếm khi cười, ông cũng vậy.
Hình như nụ cười này, đã rất lâu rất lâu về trước…
Lục Khiêm ừ.
Nhưng giọng ông hơi run: “Anh sắp lên máy bay rồi! Anh nhờ thư ký Liêu mang thỏa thuận cho em nhé? Anh ký rồi!”
Cuối cùng phải đến bước này.
Ông đồng ý là điều cô muổn, nhưng Minh Châu vẫn không cầm được nước mắt. Chỉ trong vài giây, tưởng như những ngày tháng họ yêu nhau đã trôi qua…
Cô đồng ý rồi đột ngột cúp máy.
Cô chạy đến lối đi an toàn, cánh cửa mở ra và đóng sầm lại.
Cô che miệng, dựa vào tường, cơ thể yếu ớt
trượt xuống
Ngăn cách bởi một bức tường.
Một chiếc giường bệnh di động được đẩy vào thang máy, người nằm trên giường bệnh là Lục Khiêm.
Mặt ông trắng bệch, tay cầm điện thoại…
Lúc sau, ông lấm bấm: “Minh Châu, đừng khóc!”
Nhưng cô không thể nghe thấy!
Thư ký Liễu ở bên ông, thậm chí bà cụ Liễu cũng đến an ủi ông: “Cớ sao ngài cứ phải như vậy! Cũng không phải vô vọng, tội gì phải làm cô Hoắc sợ! Lời này như bát nước đố đi, khó mà rút lại!”
Lục Khiêm nằm ngửa.
Tay ông nhẹ đặt lên bụng, dạ dày ông có vấn đề lớn.
Ngay cả khi phẫu thuật thành công, không gì đảm bảo bệnh sẽ không tái phát.
Ông lại lớn hơn Minh Châu rất nhiều tuổi, nhưng thật ra ông không thế cho cô thứ gì, kế cả cố gắng thế nào, tất cả những gì ông có thế cho cô chỉ có tiền tài, mà đây là thứ nhà họ Hoắc có thừa.
Buông tay, là điều duy nhất ông có thể làm
cho cô.
Thư ký Liễu đau lòng: “Sao không đợi thêm chút nữa! Đợi cơ thể ngài khỏe hơn, có lẽ không suy nghĩ như vậy nữa! Sao ngài cứ phải tiêu cực vậy!”
“Không đợi!”
“Truyền Chí, Minh châu theo tôi lúc mới hai mươi chín tuổi, hiện giờ cô ấy cũng không còn trẻ, nếu tôi trì hoãn cô ấy thêm vài năm, cô ấy sẽ rất khó tìm được bạn đời phù hợp.”
Khi ông nói những lời này, ông không biết, Minh Châu chỉ cách ông một bức tường.
Cô đã mang cốt nhục của ông.
Vào thời điếm cô yếu ớt nhất, lựa chọn một người, mà ông thành toàn cho cô.
Đôi khi, thành toàn là sự tàn nhẫn trá hình.
Cuối cùng cũng đến lúc buông tay nhau, cô sẽ chào đón một sinh mệnh mới, còn ông, có lẽ sẽ cô độc sống quãng đời còn lại.
Nhưng quyết định này, Lục Khiêm không hối hận.
Trong phòng bệnh, bác sĩ liên tục thúc giục phẫu thuật.
Nhưng Lục Khiêm gọi luật sư đến, ông soạn
đơn ly hôn rất có lợi cho Minh Châu.
Ông giao quyền nuôi Thước Thước cho Minh Châu.
Ngoài ra, trừ bất động sản, ông còn để tên Lục Thước thừa kế Lục Viên ở thành phố c.
Và ông đặc biệt đề cập đến căn nhà trên đường Quảng Nguyên.
Ông cho Minh Châu.
Một chồng tài liệu dày cộp, người bệnh phát sốt lên đến 39,5 độ vẫn kiên trì đọc từng tài liệu một.
Cuối cùng ông ký tên mình.
Ký xong, Lục Khiêm che bụng, ngơ ngác hồi lâu.
Thư ký Liễu không chịu đi đưa.
Lần đi này, chỉ cần Minh Châu ký tên và làm thủ tục, cuộc hôn nhân sẽ kết thúc.
Lục Khiêm nằm trên giường bệnh, đau đến nỗi trán đố mồ hôi lạnh.
Ông nói: “Nếu cậu không đi, tôi sẽ không phẫu thuật!”
Thư ký Liễu vẫn muốn thuyết phục ông, nhưng bác sĩ lên tiếng: “Hiện giờ có gì quan trọng hơn bệnh tình của ông Lục chứ, trì hoãn lâu hơn nữa ông ấy sẽ mất mạng!”
Bà Liễu rưng rưng nước mắt: “Truyền Chí, anh đi đi!”
Thư ký Liễu dậm chân, cầm tài liệu rời đi.
Lục Khiêm lấm bẩm: “Nói với cò ấy đừng khóc! Bình thường cô ấy khóc nhiều lắm.”
Anh ta không nghe thấy lời ông nói, bà Liễu liên tục lau nước mắt.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK