Đêm khuya, mẹ chồng nàng dâu trò chuyện đến nửa đêm.
Mẹ Khương đi rồi.
Hoắc Kiều ngồi dựa lưng ở đầu giường, xoa khuôn mặt nhỏ của Tiểu Khương Sanh rồi nghĩ về chuyện ban ngày.
Mãi đến khi Khương Lan Thính gọi điện về.
Cô ấy mới phát hiện, mình đã về lâu như vậy rồi mà chưa có thời gian nghĩ về anh ấy.
Giọng Khương Lan Thính vẫn hay như xưa, anh thấp giọng hỏi cô: "Em vẫn đang ở nhà ông à?"
Hoắc Kiều khẽ ừm một tiếng: "Tin của anh nhanh thật đấy."
Cô lại nói: "Sức khỏe ông không được tốt, em tính sẽ ở đây một thời gian. Khương Lan Thính, tuy anh bảo năm ngoái anh có về gấp, nhưng nếu mấy ngày tới anh rảnh, thì hãy về một chuyến thăm ông."
Sau đó, cô kể cho anh nghe tình trạng bệnh của ông cụ.
Ở đầu dây bên kia, Khương Lan Thính im lặng một lúc lâu...
Không biết đã qua bao lâu, anh khẽ nói: "Anh biết rồi! Anh sẽ tranh thủ về thăm ông! Vất vả cho em rồi."
Anh biết, tuy nhà họ Khương không nặng nề về phép tắc.
Nhưng ở đó chung quy vẫn không được tự do thoải mái như mái ấm nhỏ của mình, sinh hoạt cũng không tiện như nhà mình, nhưng Hoắc Kiều lại vui lòng ở lại đó, lúc này anh sẽ không hỏi cô về kỳ hạn một năm, bởi vì anh có thể cảm nhận được sự chân thành của Hoắc Kiều, cô thật lòng coi mình là vợ của anh.
Khương Lan Thính không nói nhiều, anh chỉ dịu dàng bảo cô đi ngủ sớm.
Hoắc Kiều gật đầu.
Cô cúp điện thoại, nhìn căn phòng ngủ này một lượt, đây là phòng của Khương Lan Thính.
Mấy tháng qua, thỉnh thoảng cô sẽ sang đây ở, bố cục và bày trí ở căn phòng này đã theo hơi hướng nữ tính hóa, đời sống hóa và còn có rất nhiều đồ dùng cho trẻ nhỏ của Tiểu Khương Sanh.
Hình như căn phòng của họ không còn lãng mạn nữa.
Nhưng Hoắc Kiều lại thấy ấm áp, kiên định.
Cô ngủ thật say...
Trời sáng, đang ngủ thì cô nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, sau đó là một trận tiếng bước chân... Cô mở mắt ra thì nhìn thấy Khương Lan Thính.
Hoắc Kiều chớp mắt.
Anh đã đi suốt đêm để về!