Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Sùng Quang nói xong rồi nhẹ nhàng cúp điện thoại.
Cậu ngả lưng vào ghế ngồi, một lúc sau lại không nhịn được mà sờ nhẹ vào môi mình.
Nơi ấy, vần còn hơi ấm của Hoắc Tây.
Cậu rất nhớ cô, rất nhớ rất nhớ, nhưng đã quá lâu quá lâu cậu không có được người này rồi, cậu không thể chờ được nữa.
Trương Sùng Quang biết cậu có bệnh.
Chính cậu cũng thấy cậu không bình thường.
Nhưng cậu không muốn bình thường.
Cậu càng hiểu, chỉ cần Hoắc Tây trở lại bên cạnh cậu, bệnh của cậu sẽ khỏi ngay.
Cửa xe bị gõ mấy lần.
Trương Sùng Quang nghiêng đầu nhìn sang, sau đó ánh mắt cậu ngừng lại.
Ngoài xe là một người đàn ông hơn 50 tuổi, quần áo cũ nát, khuôn mặt đen kịt lại, nhưng Trương Sùng Quang vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông đó là ai.
Là bố của cậu.
Lúc đầu bố Trương Sùng Quang nghiêm mặt nhìn vào xe, sau khi Trương Sùng Quang và ông ta nhìn nhau một lúc thì cửa sổ xe hạ xuống.
Mắt của hai người đàn ông có chung dòng máu đối đầu.
Một người cao quý, một người chán nản.
Rất lâu sau, bố Trương bật cười: “Từ xa đã nhìn thấy con rồi! Đúng là con, Sùng Quang.”
Trương Sùng Quang không nói gì.
Cậu lặng lẽ chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.
Trong trí nhớ của cậu, bố của cậu là chủ của một công ty nhỏ, bình thường rất sĩ diện, thích ra vào một số chỗ ăn chơi, sau lại vì người phụ nữ khác mà phản bội mẹ cậu, làm mẹ cậu nhảy lầu.
Cậu đã từng rất hận ông ta.
Thật ra đến bây giờ vẫn hận, cậu không nghĩ đến việc gặp lại ông ta, càng không nghĩ người đàn ông này khi gặp lại lại bết bát như vậy.
Có lẽ chính là báo ứng đi!
Ánh mắt của Trương Sùng Quang làm bố Trương rất không thoải mái, quá xa lạ, không giống con của ông ta.
Ông ta can đảm nói: “Nếu không phải năm
đó bố cho con đi, con làm sao có ngày hôm nay? Sùng Quang, bố nghe nói con đã giàu rồi, có thế đi ngang thành phố B, ngay cả ông Hoắc nhìn thấy cậu cũng phải cung kính vài phần.”
Cuối cùng ông ta cũng không nắm chắc, lúc nói chuyện cũng giữ lại vài phần.
Ông ta chờ đứa con trai này của mình hiểu ra, cậu là người thông minh, hẳn cũng biết là phải trả ơn ông ta rồi.
Trương Sùng Quang lấy ví da ra.
Bên trong trừ thẻ còn có một xấp tiền, khoảng ba ngàn.
Cậu rút tiền ra đưa cho bổ Trương.
Bố Trương gật đầu một cái, cười: “Sùng Quang, con tính sai rồi à! Tốt xấu gì bố cũng từng nuôi con, con dùng một chút tiền này đuổi bố sao?”
Trương Sùng Quang cười lạnh: “Không cần sao, có thế trả lại cho tôi!”
Người đàn ông vội vàng nhét tiền vào túi áo, sau đó rời đi.
Trương Sùng Quang chỉ nhìn bóng lưng người kia, nhìn rất lâu, sau đó cậu đốt một điếu thuốc.
Ngày hôm sau, giới tài chính của thành phố B truyền đến tin.
Nhà họ Tư ký hợp đồng hợp tác với Dung Thương, sắp được đầu tư tám mươi tỷ, nhà họ Tư hoãn lại, tình trạng mạnh mẽ làm Lục Thước trở tay không kịp.
Lục Thước loay hoay ở công ty đến chân không chạm đất.
Đám lão già ở thành phố c lại ân cần hỏi thăm cậu ấy và bố ruột của cậu ấy!
Lúc sắp hết giờ làm, Lục Thước gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang.
Điện thoại reo lên vài lần, Trương Sùng Quang nghe máy.
Lục Thước đi thẳng vào vấn đề: “Cậu định làm thế thật sao? Trương Sùng Quang, cậu phải hiếu là cậu đang chạm vào điều cấm kỵ đấy! Dù tôi có thể chấp nhận, cậu nghĩ Hoắc Doãn Tư có thể chịu được sao? Hôm nay cậu có thế xuống tay với tôi, ngày mai cậu có thể ra tay với nhà họ Hoắc, bình thường Hoắc Doãn Tư im lặng không nói gì, nhưng thủ đoạn của cậu ấy lại độc ác hơn tôi rất nhiều!”
Bỗng nhiên cậu ấy cười hai tiếng: “Chó sủa là chó không cắn, cậu thật sự nghĩ là tính tình cậu ấy tốt lắm sao?”
Đương nhiên Trương Sùng Quang hiểu hết.
Cậu ấy cười lạnh: “Lục Thước, chỉ có tám mươi tỷ đã làm cậu khốn đốn rồi sao? Sao vậy… Gọi viện binh rồi sao?”
“Con mẹ cậu!”
Lục Thước càng cười lạnh hơn: “Tôi sợ cậu chơi với lửa có ngày chết cháy!”
Cậu cúp điện thoại.
Rõ ràng cậu ấy rất tức giận, nhưng khi cậu ấy mở điện thoại ra, lại mở ra một bức ảnh.
Là bức ảnh chụp chung của cậu ấy và Trương Sùng Quang vào năm cậu ấy 16 tuổi.
Lúc ấy, bọn họ còn rất tốt.
Lục Thước đầy tâm sự về nhà, vừa về nhà đã thấy Lục Huân đang nấu cơm, cậu ấy bỏ cặp làm việc xuống lấy đồ trong tay cô ấy đi: “Sao em đang có thai mà cứ đụng linh tinh thế!”
Lục Huân mới có thai, bụng vẫn bình thường.
Nhưng cô ấy mặc quần yếm thỏa mái nhìn càng nhỏ bé hơn.
Lục Thước nấu cơm, cô ấy lại ở bên cạnh cậu ấy, nhỏ giọng nói: “Em muốn anh về nhà có cơm ăn luôn!”
Lục Thước cười.
Cậu ấy tập trung nấu ăn, nấu món thanh
đạm mà dinh dưỡng, Lục Huân thấy rất hạnh phúc.
Cô ấy biết cậu ấy buồn phiền vì chuyện của công ty, ôm nhẹ cánh tay cậu ấy nói: “Có phải Trương Sùng Quang đã hợp tác với Tư An Nhiên rồi không?”
Lục Thước lấy tay sờ đầu nhỏ của cô ấy.
Cậu bỗng nhiên nói: “Người Trương Sùng Quang thật sự muốn đối phó cũng không phải anh! Sau cùng, cậu ấy cũng sẽ không đưa tiền cho nhà họ Tư đâu.”
Lục Huân không hiếu.
Lục Thước cũng không nói rõ ràng, cậu ấy có quá nhiều tâm sự.
Cơm nước xong xuôi, cậu ấy ngồi trên sân thượng, lặng lẽ ngẩn người.
Lục Huân rót trà cho cậu ấy.
Lục Thước kéo cỏ ấy vào trong ngực, ôm cô ấy giống như ôm con cún nhỏ vậy, nói với cô ấy chuyện khi còn bé.
“Trong nhà cậu có rất nhiều con! Hoắc Tây bằng tuổi Trương Sùng Quang, nhưng Hoắc Tây là bé gái, lúc ấy chị ấy có thể mò mẫm tập đàn dương cầm, nhưng Trương Sùng Quang thì khác, cậu rất nghiêm khắc với cậu ấy, chính cậu ấy cũng vậy.”
Giọng nói của Lục Thước càng nhẹ hơn.
“Cậu ấy khác với bọn anh! Anh và Doãn Tư nếu không xuất sắc, bọn anh vẫn là bọn anh, nhưng Trương Sùng Quang thì khác. Từ nhỏ cậu ấy đã hiểu, nếu cậu ấy muốn được cậu đánh giá cao hơn một chút thì phải nỗ lực hơn nhiều.”
Lục Thước nhẹ giọng thở dài.
“Có lẽ, đó cũng không phải điều cậu ấy muốn!”
“Bây giờ, đây cũng không phải thứ cậu ấy cần, vì cậu ấy cần Hoắc Tây nên mới chấp nhận trở về con đường này.”
Lục Huân nghe được thì hơi bất ngờ.
Từ trước đến nay cô ấy luôn ngoan ngoãn, cô ấy dựa vào ngực Lục Thước nói nhỏ: “Vậy các anh sẽ xuống tay lưu tình với Trương Sùng Quang sao?”
Lục Thước lắc đầu.
Sẽ không! Nếu như cần bọn họ lưu tình, Trương Sùng Quang cũng không gọi là Trương Sùng Quang nữa.
Nếu cậu ấy đã dám ra tay thì cũng đừng sợ hậu quả.
Đúng như Lục Thước đoán trước, căn bản không cần cậu ấy phải ra tay, các tập đoàn lớn của thành phố B đã rục rịch.
Trung tâm ủng hộ của bọn họ chính là Hoắc Doãn Tư.
Bọn họ không cho phép Trương Sùng Quang làm hỏng quy tắc, động vào lợi ích của những người khác.
ở văn phòng luật Anh Kiệt.
Hoắc Tây đứng trước cửa sổ, bên tai là bản tin tài chính và kinh tế.
Cô biết rõ, liên minh giữa nhà họ Tư và Trương Sùng Quang yếu ớt đến mức nào, một khi lấy được tiền đầu tư, nhà họ Tư sẽ bỏ rơi Trương Sùng Quang, mặc kệ cậu bị cắn giết.
Khi đó xung quanh Trương Sùng Quang đều là kẻ thù.
Doãn Tư, em ấy sẽ không dừng tay.
Hoắc Tây cụp mắt, cô gọi điện thoại, Trương Sùng Quang gần như nhận ngay lập tức.
Hai người đều rất im lặng.
Rất lâu sau đó, Hoắc Tây thấp giọng nói: “Trương Sùng Quang, dừng hợp tác với nhà họ Tư đi.”
“Cậu vì tôi hay vì Lục Thước?”
Hoắc Tây không trả lời câu hỏi của cậu, cô nói thẳng: “Cậu phải biết được kết cục khi hợp tác
với nhà họ Tư.”
“Tôi biết! Nhưng tôi không quan tâm!”
Giọng của Trương Sùng Quang khàn đặc mà dịu dàng: “Hoắc Táy, cậu đến đây đi được không? Cậu bảo tôi không đi, cậu đồng ý ở lại, tôi sẽ không làm gì nữa!”
“Dựa vào cái gì!”
“Dựa vào cậu không buông bỏ được tôi! Dựa vào cậu yêu tôi! Hoắc Tây, tôi chính là một người hèn hạ như vậy đấy! Cậu nên hiếu rất rõ suy nghĩ của tôi bây giờ, cậu cũng từng nghĩ như thế để có được một người, cũng từng dùng hết tất cả các cách để giữ hắn ta lại bên cạnh có đúng không? Chỉ là bây giờ tôi phát triến nó hơn thôi!”
Hoắc Tây cười lạnh: “Cậu học được những thứ này ở nhà họ Hoắc sao?”
Trương Sùng Quang dịu dàng nói: “Không chỉ có vậy.”
Nói xong, cậu cúp điện thoại.
Cậu gửi tin nhắn Facebook cho cô, đó là thời gian và địa chỉ ký hợp đồng chính thức với nhà họ Tư, ở một câu lạc bộ.
Hoắc Tây lặng lẽ nhìn.
Tối hôm ấy, cô trở lại nhà họ Hoắc.
Hoắc Doãn Tư ở đó, cậu ấy đang ngồi trên ghế sofa uống rượu vang đỏ.
Cứ như đang đợi cô.
Hoắc Tây ngồi đối diện lặng lẽ nhìn cậu ấy.
Hoắc Doãn Tư cười nói: “Chị, chị muốn cầu xin cho Trương Sùng Quang sao?”
Hoắc Tây không lên tiếng.
Doãn Tư cụp mắt rót cho mình một ly rượu vang đỏ, cậu ấy nhìn màu đỏ của rượu, cười khổ: “Chị, chị đừng nghĩ là em muốn gây khó dễ anh ấy! Nhưng ngược lại anh ấy cứ dồn ép em? Em không ra tay thì anh ấy sẽ ra tay với chúng ta.”
Hoắc Tây cầm cái ly, cũng rót cho mình một ly rượu đỏ.
Cô yên lặng uống nửa ly.
Doãn Tư hơi ngả người về sau, ngẩng đầu nhẹ nhàng nhắm mắt: “Anh ấy là người điên! Anh ấy đã tính toán hết tất cả rồi, cũng đợi chúng ta chui vào trong! Không, chị, anh ấy đang đánh cược em chị có mềm lòng hay không! Anh ấy cổ ý đấy mình phá sản, tự ép mình vào đường chết!”
Trương Sùng Quang đã sắp xếp xong hết rồi, chỉ đợi bọn họ chơi cùng thôi.
Hoắc Doãn Tư chưa từng thấy người như vậy.
Nói anh ấy điên, không bằng nói anh ấy hiểu rất rõ Hoắc Tây, trên đời này có lẽ cũng chỉ có một Trương Sùng Quang có thế hiểu rõ Hoắc Tây như vậy!
May mắn, chỉ có một người!
Doãn Tư nói rất nhiều, Hoắc Tây vẫn luôn không nói gì, cô im lặng uống hai ly rượu vang đỏ rồi lên tầng.
Lúc ăn tối, cô cũng không xuống tầng.
Thứ năm là thời gian Dung Thương ký kết với nhà họ Tư.
ở câu lạc bộ thương nghiệp.
Những người quan trọng của nhà họ Tư đều đến đây, anh cả của nhà họ Tư, Tư Văn Lễ và cả Tư An Nhiên cũng ở đây.
Trương Sùng Quang ngồi đối diện.
Nhà họ Tư đã nghĩ kỹ, cầm được tiền đầu tư xong sẽ giẫm đạp lên Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang vẫn cứ thản nhiên, chỉ có trợ lý bên cạnh cậu cực kỳ căng thẳng, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ.
Tư An Nhiên rất thất vọng. Cô ta vốn tưởng Trương Sùng Quang là một người tài năng đáng để bồi dưỡng, không nghĩ đến cậu có thể tự đùa
mình đến gần chết… Tư An Nhiên nói nhẹ: “Đây là hợp đồng chính thức! Tổng Giám đốc Trương, anh có thể ký tên rồi.”
Trương Sùng Quang nhận lấy tài liệu.
Cậu lặng lẽ nhìn một lát, trong phòng khách im lặng chỉ chờ cậu ký tên.
Ký, nhà họ Tư chết đi sống lại.
Mà Trương Sùng Quang sẽ tự giết chính mình.
Năm phút trôi qua, Trương Sùng Quang ngước mắt, đèn thủy tinh chiếu vào làm lộ khuôn mặt tái nhợt của cậu.
Cậu nhẹ nhàng buông con ngươi.
Cô, vẫn không đến.
Cậu cầm bút, ngòi bút chạm đến tờ giấy trắng như tuyết, dùng sức đến mức như muốn làm rách giấy…
Đúng lúc này, cửa mở ầm một tiếng.
Hoắc Tây đứng ở cửa.
“Chờ một chút!”
Hoắc Tây mặc quần áo ngủ, trên chân vẫn đeo dép đi trong nhà, cô mặc như vậy đến trước mặt Trương Sùng Quang, cô cong người nhẹ nhàng nắm chặt tay cậu.
Trương Sùng Quang lặng lẽ nhìn cô.
Khóe mắt của cậu có một tia sáng không dễ thấy, Hoắc Tây cũng thế.
Xung quanh yên lặng, Tư An Nhiên cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Hoắc Tây, chúng tôi đang ký hợp đồng quan trọng!”
Hoắc Tây không quan tâm đến cô ta.
Cô nhẹ nhàng cầm tay Trương Sùng Quang, hợp đồng bị cô ném lên bàn.
Trái tim Trương Sùng Quang đập rộn ràng.
Cậu hỏi cô với giọng nói run rẩy: “Hoắc Tây, cậu chắc chắn chứ?”
Hoắc Tây hơi ngẩng đầu lên: “Trương Sùng Quang đồ khốn này, cậu thắng!”
Nói xong, cô đi ra khỏi phòng khách.
Khi ra đến cửa, cô khóc, khóe mắt cô đều là nước mắt… Cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp với Trương Sùng Quang.
Trong phòng khách, người nhà họ Tư nóng nảy lên!
“Tống Giám đốc Trương, anh có thế giải thích một chút không? Đã bàn bạc xong hết rồi, nói không ký là không ký sao?”
Trương Sùng Quang cười lạnh: “Đúng vậy! Không ký!”
Tư An Nhiên tức giận đến mức mắng to:
“Trương Sùng Quang tên khốn này!”
Trương Sùng Quang đảo mắt qua người nhà họ Tư, lạnh nhạt nói: “Tôi lớn lên ở nhà họ Hoắc, sao mấy người lại tin tưởng tôi chứ?”
Nói xong, cậu rời khỏi phòng khách.
Hoắc Tây ngồi trong xe cậu, người kiêu ngạo như cô lúc này lại cuộn tròn người nằm trên ghế phụ lái của cậu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trương Sùng Quang hạnh phúc vì đã mất lại có được.
Nhưng cậu, cũng cẩn thận từng chút một.
Cậu lên xe, nghiêng người sờ nhẹ đầu của cô: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Hoắc Tây không nhúc nhích, cô chỉ nhẹ nhàng hỏi cậu: “Nếu như tôi không đến, cậu sẽ làm sao?”
Cậu im lặng một lúc rồi nói: “Những gì cậu nghĩ đến, tôi đều sẽ làm.”
Hoắc Tây không nói gì.
Cô cuộn tròn ở chỗ đó, giống như đã mất đi tất cả sức lực, cô không tranh cãi ‘âm ĩ với cậu, cũng không đứng dậy tát cho Trương Sùng Quang mấy cái, cô ấy im lặng đến đáng sợ.
Trương Sùng Quang hơi đau lòng.
Cậu nghiêng người hôn cô: “Tôi đưa cậu về!”
Hoắc Tây vẫn không nói gì, cậu thắt dây an toàn đưa cô về nhà của mình.
Trên đường đi, điện thoại của Trương Sùng Quang không ngừng vang lên.
Hầu hết là điện thoại của nhà họ Tư, rõ ràng bọn họ không cam lòng, hoặc chính là muốn mắng chửi cậu.
Sau đó, cậu trực tiếp khóa điện thoại.
Về đến nhà, Trương Sùng Quang ôm Hoắc Tây về phòng ngủ, cô không phản kháng nhưng khỉ cậu hôn cô, cô nhẹ nhàng đẩy cậu ra: “Tôi muốn ngủ một lúc.”
Trương Sùng Quang nghiêng người, nhìn cô: “Cậu đang trách tôi sao?”
Rõ ràng cô đang trách cậu, dùng thủ đoạn hèn hạ ép cô trở về.
Dù tình cảm của cô với cậu là như thế nào, cô đều khó có thể nhìn cậu ngồi tù, đi chết.
Cho nên, Hoắc Tây hận cậu.
Hoắc Tây cười nhẹ: “Cậu biết, vậy tại sao còn làm?”
Bởi vì cậu nhớ cô, bởi vì cậu khát vọng có được cô.
Trương Sùng Quang không nói nên lời.
Cậu để cô ngủ, cậu lại đi ra nhà bếp nấu cơm
cho cô… Trong căn hộ rất yên tĩnh, đến khi cậu đã nấu xong đi gọi Hoắc Tây, cô đã ngủ rồi.
Dưới mắt còn hơi tím lại.
Rõ ràng, đã nhiều ngày cô không được ngủ ngon rồi.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng sờ mặt cô: “Thật xin lỗi Hoắc Táy! Tôi không còn cách nào nữa.”
Cô không tỉnh, cậu ghé sát vào ngủ chung với cô.
Đến khi cô ấy thức dậy đã là chạng vạng tối.
Bên cạnh là cơ thể nóng bỏng của người đàn ông, là Trương Sùng Quang.
Cô kinh ngạc nhìn ngơ ngác rồi mới nhớ đến chuyện xảy ra sáng nay/
“Cậu dậy rồi sao?” Trương Sùng Quang mở to mắt, giọng khàn đến không thể nghe rõ: “Cơm đã nấu xong rồi, cậu muốn ăn không?”
Hoắc Tây lùi về phía sau.
Trương Sùng Quang không muốn ép cô, nhưng sự xa cách của cô vẫn làm trái tim cậu đau đớn, cậu nhẹ nhàng giữ gáy cô, dịu dàng nói: “Hoắc Tây, khi nào chúng ta kết hôn?”
“Cậu muốn kết hôn với tôi sao?”
Hoắc Tây tựa vào gối, nhẹ nhàng nói:
“Trương Sùng Quang, có lẽ một năm ba tháng gì đó cậu sẽ lại chán thôi! Khi đó chúng ta cũng có thể buông tha nhau rồi.”
Cậu nhìn cô chằm chằm khàn giọng nói: “Tôi sẽ không! Hoắc Tây, tôi muốn kết hôn với cậu!”
Cậu ôm cô, cậu nói với cô, cậu muốn cậu và cô giống như Lục Thước bọn họ vậy, kết hôn sinh con… Sống cuộc sống vợ chồng bình dị.
Hoắc Tây cười nhạt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK