Ôn Noãn nói xong lập tức cúp máy.
Cô chỉ huy công nhân, chưa đến nửa ngày đã hoàn thiện một căn phòng nhỏ.
Sau khi bố trí xong hết mọi thứ, ôn Noãn dựa vào trên sô pha nghỉ ngơi…
Buổi chiều cô không gặp ai cả!
Cô ở trong không gian riêng tư của mình, cầm cuốn số nhật ký Hoắc Minh để lại, cấn thận đọc.
Khóe mắt hơi ẩm ướt.
Cô rất nhớ anh.
Cô hoài niệm tình cảm của bọn họ…
Bổn giờ chiều, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng lại, Hoắc Minh mở cửa xuống xe.
Vợ chồng Hoắc chấn Đông đã dẫn theo đám trẻ ra ngoài, biệt thự im phăng phắc không có tí không khí ngày Tết. Hoắc Minh gọi một người hầu lại, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Vợ tôi đâu?”
Người hầu biết bọn họ cãi nhau, do dự nói: “Đang ở trên lầu!”
Hoắc Minh gật đầu, chậm rãi đi lên lầu.
Trên người anh vẫn mặc bộ quần áo từ hai ba ngày trước, vẫn chưa tắm rửa lại, dựa theo tính tình ưa sạch sẽ của anh thì đáng ra nên đi tắm trước, nhưng mà anh muốn nhìn thấy ôn Noãn trước.
Hoắc Minh dễ dàng tìm được ôn Noãn.
Dưới ánh đèn vàng mờ, cô đang nằm ngủ trên ghế sô pha, nhìn rất ngoan ngoãn.
Anh đến gần, nhìn thấy ánh nước ở khóe mất cô.
Cô đã khóc?
Trong lòng Hoắc Minh ít nhiều gì cũng có chút áy náy, anh chống một tay lên bên cạnh cô, cúi người xuống định hôn môi cô…
Ôn Noãn tỉnh!
Lông mi dài run run, sau đó hai mắt nhìn thẳng hai mắt anh. Mấy giây sau cô tỉnh táo lại, ngồi thẳng dậy: “Về rồi à?”
Hoắc Minh nghe ra vẻ lãnh đạm trong giọng nói của cô.
Anh ngước mắt nhìn bổn phía.
Căn phòng này được bố trí rất thoải mái, có thể nhận ra được cô muốn ở lại đây lâu dài, cho nên anh cúi đầu lấm bấm: “Em giận anh, nhưng vẩn còn luyến tiếc anh đúng không? Em không dọn đi, chứng tỏ em vần còn để ý tới cuộc hòn nhân của chúng ta.”
ôn Noãn chậm rãi khép cuốn sổ lại.
Cô nhìn một lớp bụi mỏng bám trên đó, cười lạnh: “Luật sư Hoắc, đừng có mà dát vàng lên mặt như vậy! Tôi chỉ vì Hoắc Tây mà thôi… Chẳng lẽ anh không biết sức khỏe Hoắc Tây thế nào à?”
Hoắc Minh ngẩn ra.
Hoắc Tây có bệnh tự kỷ, cho nên… Vì con cái nên cô mới bảo trì cuộc hôn nhân này?
Giọng nói của òn Noãn rất nhỏ: “Cứ vậy là được! Anh đi ra ngoài đi!”
Thái độ của cô hoàn toàn xem anh như người xa lạ.
Rõ ràng, mấy hôm trước cô còn ngồi trong xe anh, còn mang vẻ mê say nói: “Hoắc Minh, em muốn hôn môi!”
Hoắc Minh không đi ra.
Chẳng như không đi, anh còn giữ chặt cánh tay Ôn Noãn lại không cho cô có cơ hội trốn thoát, anh muốn hôn môi cô, nhưng đến khi thò mặt lại gần thì Ôn Noãn lại quay ngoắt đi.
“Đừng có chạm vào tôi!”
Hoắc Minh còn muốn hôn, nhưng ôn Noãn chống cự quá mãnh liệt.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô như ngưng đọng lại, đầu ngón tay kéo ra một sợi tóc dài từ trên đầu vai anh.
Một sợi tóc màu đen, rõ ràng không phải của Ôn Noãn.
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh không hề dan díu với người phụ nữ nào khác, chắc chắn không phải do người phụ nữ xa lạ để lại, ngoại trừ… Lúc ở bệnh viện, sở Liên đột nhiên ôm anh một cái, lúc đó anh bị bất ngờ.
Có phải bị dính vào từ khi đó không?
Ôn Noãn cười nhẹ nhàng: “Đúng là ghê tởm thật!”
Cô biết đây chỉ là trò hề của sở Liên đế ly gián quan hệ của cô và Hoắc Minh, nhưng cái trò hề này cũng là do Hoắc Minh vội vàng xáp đến cho đổi phương cơ hội!
Cô mệt rồi, không muốn để ý nữa!
Hoắc Minh nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt cô, kiên nhẫn dổ cô: “Anh không biết bị dính phải lúc nào, tin anh đi, anh không làm chuyện có lỗi với em, có lỗi với bọn nhỏ.”
Anh cũng thông minh đấy, dùng bọn nhỏ để vùi dập chuyện này.
Ôn Noãn cong khóe môi lên, đáp lại anh bằng một nụ cười lạnh…
Hoắc Minh nhìn thấy chói mắt, lại muốn hôn cô, anh không muốn nhìn thấy biếu cảm này của cô, giống như là… Muốn từ bỏ anh!
Một cái bạt tay vang rát mặt.
Lòng bàn tay ôn Noãn tê đi, cô không thế nhịn được nữa, nói: “Cút ra ngoài!”
Hoắc Minh ngây người ra.
Chờ đến khi hoàn hồn lại, sắc mặt trở nên anh u ám, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô gằn từng chữ một: “ôn Noãn, đó là một mạng người!”
Ôn Noãn mệt mỏi nhắm mắt lại.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng mịt mờ: “Mạng của cô ta là mạng, vậy mạng của tôi với Hoắc Tây không phải à? Hoắc Minh, anh cảm thấy tôi máu lạnh đúng không? Tôi không ngại nói cho anh biết suy nghĩ thật trong lòng, tôi còn đang hy vọng cô ta có thể chết đi! Cô ta chết đi rồi, sẽ không…”
“Ôn Noãn!”
Giọng nói của Hoắc Minh tràn ngập sự tàn nhẫn, anh không cho phép cô nói tiếp.
Ôn Noãn lại không thèm để ý.
Cô dùng ngữ khí ôn hòa nhất, nói ra câu từ tàn nhẩn nhất: “Tốt nhất là cô ta đừng có mấy suy nghĩ bậy bạ, nếu không… Luật sư Hoắc, tôi không ngại khiêu chiến pháp luật đáu!”
ít nhiều gì Hoắc Minh cũng nghe ra ý cô nói.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, lồng ngực phập phồng, một lát sau mới lấm bẩm: “ôn Noãn, đâu mới là con người thật của em! Em nhìn lại bản thân hiện tại xem, còn có tí gì là ngoan ngoãn hiền lành không?”
Ôn Noãn giơ tay vất thẳng cuốn tạp chí vào người anh: “Vậy anh cứ coi tôi như gái hư cũng được!”
Hoắc Minh nghiến răng.
Cuối cùng anh vẩn rời đi, còn đóng sầm cửa lại.
Anh về phòng ngủ chính tắm rửa.
Bực bội cởi áo khoác ra, nhìn một cái, nghĩ đến sợi tóc dính trên đó.
Anh không thèm nghĩ ngợi quăng luôn vào sọt rác.
Sau đó lúc anh lơ đãng mở tủ quần áo ra, lại ngấn người một trận, trong tủ vốn dĩ treo quần áo của cả nam lẫn nữ, hiện tại đã bị dọn sạch một nửa, chỉ còn lại áo sơ mi tây trang của đàn ông, mà những bộ váy xinh đẹp của ôn Noãn…
Cô đã dọn hết đi rồi!
Giờ khắc này, Hoắc Minh đã hoàn toàn ngộ ra, Ôn Noãn không nói đùa.
Thân cô còn đang ở nhà họ Hoắc.
Nhưng trong lòng cô, cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ còn lại hai đứa nhỏ, những thứ khác đã không còn giá trị gì…
Lúc rửa mặt cạo râu, anh nhìn gương vuốt ve mặt mình.
Sau đó, không nhịn được mà nghĩ, liệu ôn Noãn còn cảm giác gì với gương mặt này không?
Bọn họ đang ở cùng một tầng, nhưng rất ít khi có cơ hội gặp mặt.
ỏn Noãn cố ý tránh anh.
Lúc anh chơi với Hoắc Tây, cô sẽ trở lại phòng ngủ của mình, ngay cả lúc cho Doãn Tư ăn, cô sẽ lễ phép mời anh rời khỏi, cứ như kiếu anh là người đàn ông không liên quan gì.
Ban đêm, anh chủ động pha sữa bò cho Hoắc Tây.
Lúc đẩy cửa ra, dưới ánh đèn nhu hòa, gương mặt của ôn Noãn càng trở nên điềm đạm.
Cô bé đang nằm trong lòng mẹ, hai tay ôm thật chặt, đang nằm nghe ôn Noãn đọc truyện.
Giọng nói của ôn Noãn rất êm tai, ôn hòa thêm chút khàn khàn, làm Hoắc Minh không khỏi nhớ tới những buổi đêm kiều diễm đó, cô nằm dưới người anh, tiếng nói khàn khàn xin tha…
Kết hầu của anh cuộn lên xuống, nhẹ nhàng nhét bình sữa vào trong tay Tiểu Hoắc Tây.
Hoắc Tây ôm bình uống.
Sau khi uống được nửa bình, cô bé đã buồn ngủ, cái đầu nhỏ lắc lư lảo đảo.
Giọng đọc của ôn Noãn càng ôn hòa thêm chút…
Đêm khuya, cô vỗ vai Tiểu Hoắc Táy, nhỏ giọng hát ru.
Hoắc Minh khom lưng cúi sát vào, nói nhỏ: “Con bé ngủ rồi!”
Ôn Noãn cẩn thận buông cô bé ra, lại hôn trán cô bé, sau đó mới bước xuống giường.
Cô đi sang phòng bên cạnh để xem Doãn Tư.
Hiện tại Doãn Tư đã ngủ một mình ở phòng trẻ con, ban đêm có hai bảo mẫu thay phiên nhau trực, Ôn Noãn xem xong đi ra ngoài, Hoắc Minh đi sát đằng sau cô, ở hành lang không người, anh cầm lấy tay cô, dễ dàng đè cô lên vách tường.
“ốn Noãn, em còn muốn chiến tranh lạnh với anh bao lâu?”
“Giữa anh và cô ta sẽ không có chuyện gì cả!”
ỏn Noãn chống tay lên bả vai anh, đấy anh ra, sau đó đi về phía phòng ngủ của mình.
Hoắc Minh lại một lần nữa bắt lấy cổ tay cô.
“Chúng ta nói chuyện đã!”
Ôn Noãn dừng chân lại, thân mình mảnh khảnh của cô được ánh đèn chiếu lên, càng tỏ rõ vẻ gầy gò.
Mới có mấy ngày, cô đã hao gầy đi nhiều.
Làm sao giống với người vừa sinh được hai tháng?
Ôn Noãn hơi khàn giọng nói: “Anh cảm thây, giữa chúng ta còn chuyện gì để nói à? Từ khi sở Liên xuất hiện, tôi đã thế hiện rõ sự bài xích và phản cảm, chỉ cần anh thật sự có một chút tình cảm với tôi, nếu anh thật sự coi tôi như vợ của anh, thì anh sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Nói xong, cô đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Tiếng đóng cửa rất nhỏ, như tiếng lòng vỡ nát của Hoắc Minh…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK