Lục Thước nói vậy, Lục Huân cũng yên tâm hơn chút.
Cô lại lo lắng hỏi: “Vậy chị ấy và anh Sùng Quang…”
Lục Thước thờ ơ nói: “Bọn họ không đùa nữa rồi!”
Lục Huân muốn hỏi, lại không dám hỏi, bụng đầy tâm sự đi về nhà. Cũng may em bé phân tán đi sự chú ý của cô nên cô không tiếp tục hỏi gốc rễ nữa.
Trương Sùng Quang cầm ảnh chụp.
Anh cổ tình làm một cái khung ảnh pha lê đặt ở đầu giường, sáng tối không rời mắt, yêu thích không bỏ.
Đứa bé trắng trắng mềm mềm kia là con gái của anh.
Chỉ là hơi gầy!
Vì khi còn nhỏ, con bé ăn uống không tốt sao?
Anh không khỏi lo lắng, gọi vào số điện thoại ba năm không kết nối được, lần này vẫn là câu nói kia: “Thật xin lỗi, số điện thoại bạn đang liên lạc
đã tắt máy, tạm thời không thế liên lạc được…”
Khuôn mặt Trương Sùng Quang không có chút tình cảm.
Tay của anh chậm rãi hạ xuống, cũng như mỗi lần trong ba năm nay.
Anh nhẹ nhàng vuốt cô bé trong bức ảnh, nỗi nhớ nhung, khát vọng làm anh gần như oán hận Hoắc Táy.
Đúng lúc này, điện thoại rơi trên giường rung lên.
Là thư ký của anh.
Giọng nói của cô thư ký không giấu được sự kích động: “Tống Giám đổc Trương, cô Hoắc sắp có một chuyến bay, từ nước Anh bay thẳng về thành phố B… Vào một tuần sau.”
Trương Sùng Quang không nói gì, cũng không có hành động.
Thư ký bên kia hơi lo lắng.
Rất lâu sau đó, hầu kết anh hơi nhúc nhích, giọng nói khàn đặc đến không nghe rõ: “Biết rồi!”
Điện thoại đã tắt nửa tiếng, dòng máu trong người anh mới chảy trở lại, lúc này anh mới cảm nhận được rõ.
Hoắc Tây thật sự trở về rồi.
Cô ấy về rồi!
Không chỉ Hoắc Tây, còn có con gái Miên Miên của bọn họ nữa. Trương Sùng Quang không thể chờ nối, bắt đầu đi tìm kiếm quà cho Miên Miên, cô bé hơn hai tuổi chắc chắn sẽ thích động vật đáng yêu mềm yếu.
Mua cho con bé con mèo nhỏ, hay là con chó con?
Trương Sùng Quang tìm kiếm rất nhiều tư liệu trên mạng, lại xin tư vấn từ mấy cô gái cấp dưới, cuối cùng anh tự mình chọn một con chó đốm hai tháng tuổi, đặt tên là Tiểu Quang.
Anh chuẩn bị tặng cho Miên Miên.
Anh lại nghĩ đến việc con bé cuối cùng cũng ở biệt thự, có thể đế cô bé chơi với chó con trên bãi cỏ… Nghĩ đến viễn cảnh đó, vài ngày Trương Sùng Quang đều không ngủ được.
Một tuần sau, ở sân bay quốc tế của thành phố B.
Hoắc Tây không đi máy bay cá nhân mà đi máy bay phổ thông. Máy bay hạ cánh, vừa đi được mấy bước Miên Miên đã kéo tay cô nhỏ giọng nói muốn đi vệ sinh. Hoắc Tây đưa cô bé đi.
Miên Miên hai tuổi rưỡi đã có thể tự mình đi vệ sinh được rồi, Hoắc Tây chờ cô bé ở bên ngoài.
Một lúc sau, bé con kéo quần nhỏ đi ra.
Cô bé vẫn còn nhỏ, không với được bồn rửa
tay.
Hoắc Tây ôm cô bé, kiên nhẫn rửa tay cho cô bé, còn dạy cô bé phải rửa như thế nào.
Bé con học được tàm tạm.
Hoắc Tây cười nhẹ, cúi đầu hôn bé con trong lòng: “Ngoan quá!”
Miên Miên cười khanh khách.
Hoắc Tây ngước mắt, cô đang muốn đặt Miên Miên xuống thì ánh mắt cô ngưng đọng trong gương.
Là Trương Sùng Quang.
Anh mặc bộ trang phục công sở, quần áo chỉnh tề, có vẻ vừa từ công ty chạy đến.
Nhìn anh gầy hơn rất nhiều,
Nhưng dù sao cũng là độ tuổi đẹp chín muồi nhất của người đàn ông, nhìn vẫn có vẻ quyến rũ trưởng thành.
Anh nhìn chằm chằm mắt cò trong gương.
Hoắc Tây cũng không tỏ ra không biết, cô cười nhẹ: “Trùng hợp thật đấy!” Nói xong, cô cụp mắt, không tiếp tục đối mặt với anh nữa.
Một lúc sau Trương Sùng Quang mới nói, giọng nói cực kỳ khàn: “Không trùng hợp! Tôi cố tình đến đón hai người!”
Ánh mắt anh rơi vào người cô bé.
Cô bé nhút nhát quan sát anh, khuôn mặt nhỏ hơi căng lên, rõ ràng cô bé không quen anh.
Còn hơi sợ.
Hoắc Tây ôm nhẹ vai bé con, dịu dàng nói: “Gọi chú đi!”
“Chú!” Hoắc Miên Miên rất ngoan ngoãn gọi lên.
Sắc mặt Trương Sùng Quang tái nhợt.
Hoắc Tây cô ây, lại để đứa bé gọi anh là chú!
Dù giữa hai người có hiểu lầm, nhưng cô đi một lần ba năm, đến khi gặp lại chẳng lẽ con cũng không nhận anh sao?
Nhưng bọn họ không thể tranh cãi trước mặt con được, anh kiên nhẫn trả lời: “Xe ở bên ngoài, đi thôi!”
Hoắc Tây không di chuyến, cô nhẹ nhàng cầm vai bé con.
Trương Sùng Quang đã đi mấy bước, lại nhận ra sau lưng không có ai đi theo, anh không khỏi quay người.
Hoắc Tây nhìn anh, nói nhỏ: “Tôi sẽ không đi cùng anh đâu!”
Anh hơi mím môi mỏng, có lẽ vì đã lớn tuổi nên nhìn có vẻ nghiêm khắc hơn trước kia một
chút.
Nét mặt Hoắc Tây lạnh nhạt: “Trương Sùng Quang, thật ra anh không cần đón tôi, giữ chúng ta đã kết thúc lâu rồi, từ lâu đã không còn quan hệ gì nữa”!
Trương Sùng Quang cố nén cảm xúc: “Hoắc Tây, cô có biết cô đang nói gì không?”
Rõ ràng, ở trước mặt trẻ con, cô cũng không muốn tranh cãi với anh.
Cô đang muốn từ chối nhẹ nhàng, lại có một bóng người gầy gò từ phía trước đi đến, nhìn thấy Hoắc Tây thì dịu dàng nói: “Sao lâu thế? Tài xế đang đợi ở ngoài rồi!”
Bạch Khởi nói xong mới nhìn thấy Trương Sùng Quang.
Cậu ta hơi sững sờ, sau đó cười nhạt: “Tống Giám đốc Trương!”
Đúng là không hề hoang mang, giống như gặp lại một người bạn cũ mà thôi, chỉ là một sự chạm mặt rất bình thường.
Nhưng đối với Trương Sùng Quang, đây lại là một sự đả kích không nhỏ.
Bạch Khởi, vần luôn ở bên cạnh Hoắc Tây sao?
Ba năm, anh vẫn tìm kiếm suốt ba năm, Bạch Khởi lại thay anh thành người yêu của Hoắc Tây
sao?
Anh không muốn nghĩ nhiều, nhưng Bạch Khởi lại thuần thục một tay ôm Miên Miên, nhẹ nhàng nhấc lên. Miên Miên rất ngoan ngoãn ghé đầu vào vai cậu ta, cả người mềm nhũn.
Bạch Khởi nghiêng đầu hôn cô bé một cái.
Miên Miên cười khanh khách: “Bố nhỏ hư quá!”
Bổ nhỏ…
Mắt Trương Sùng Quang gần như muốn vỡ tung ra, anh nhìn Hoắc Tây chằm chằm: “Cô và cậu ta… Và cậu ta…”
Bạch Khởi không nói gì.
Anh lặng lẽ nhìn Hoắc Tây, mà Hoắc Tây rất thản nhiên nói: “Ba năm nay, tôi đi cùng cậu ấy!”
Trương Sùng Quang bỗng lùi lại mấy bước.
Lưng anh đập vào bồn rửa tay, mặc kệ đau đớn, anh lại cười một nụ cười còn khó nhìn hơn khóc: “Tôi không tin! Tôi không tin cô đi cùng với cậu ta, Hoắc Tây, không phải cô yêu tôi sao? Sao đột nhiên lại đi với cậu ta?”
Hoắc Tây bảo Bạch Khởi ôm con gái đi trước.
Miên Miên ngóng trông nhìn bọn họ, cái hiếu cái không…
Chờ người rời đi, Hoắc Tây mới hạ mắt xuống nói: “Tôi đi với ai, hình như không liên quan gì đến Tống Giám đốc Trương hết! Tôi nói thêm vài câu cũng chỉ đế nói rõ với anh, tôi mong anh sau này đừng quấy fây cuộc sống của tôi nữa!”
Trương Sùng Quang vẫn cứng đờ trợn mắt nhìn cô.
Hoắc Tây rất bình tĩnh nói: “Tôi không muốn Bạch Khởi hiếu lầm! Tinh cảm của chúng tôi rất tốt!”
Trương Sùng Quang chỉ nhìn cô, Hoắc Tây cũng không mong anh nói gì, cô trực tiếp đi ngang qua anh rời đi… Lúc rời đi, Trương Sùng Quang bỗng nhiên bắt được cổ tay cô.
Anh hạ thấp người, khàn giọng nói: “Hoắc Tây, tôi đã đợi cô ba năm! Dù có ra án tử thì cũng phải cho người giải thích chứ, đúng không?”
Lúc này, anh đã không thèm để ý đến Bạch Khởi nữa.
Anh thật sự muốn cô trở về.
Hoắc Tây nhìn nơi bị anh chạm vào, cười nhẹ: “Không cần giải thích! Tôi chê anh bấn!”
Nói xong, cô hất tay anh ra, đi thẳng.
Trương Sùng Quang nhìn bóng lưng của cô chằm chằm, hầu kết nhúc nhích liên tục, nhưng cuối cùng anh vẫn không đuối theo.
Thư ký đi đến.
Trên mặt cô ta vẫn còn sự hưng phấn: “Tổng Giám đốc Trương, chó con đã ở trên xe rồi, cô bé nhìn thấy chắc chắn rất vui!”
Trương Sùng Quang quay người lại.
Anh vịn vào bồn rửa tay,, giọng nói hung ác nham hiểm: “Cỏ mang về biệt thự trước đi! Tỏi muốn yên tĩnh một lát.”
Thư ký ngơ ngác.
Có chuyện gì vậy? Nhưng cô ta không dám hỏi.
Khi nhà vệ sinh không có ai, Trương Sùng Quang chậm rãi ngước mắt, nhìn chính mình trong gương… sắc mặt âm trầm, gương mặt u ám.
Lúc trước anh không tin gien, nhưng bây giờ anh tin.
Có lẽ thật ra bên trong anh cũng là một người giống với bố anh nên mới không có kết quả tốt.
Vợ con ly tán!
Lúc này điện thoại trong túi áo vang lên, anh lấy ra xem, rất bất ngờ nhưng lại là người trong dự đoán.
Lâm Tòng.
Lâm Tòng mệt mỏi mà vui vẻ nói.
“Nghe nói hôm nay cậu đi đón cô ấy!”
“Có phải bị từ chối rồi không?”
“À… Bạch Khởi ở bên cạnh cô ấy đúng không? Xin lỗi nhé Sùng Quang, đúng ra tôi nên nói tin này cho cậu sớm hơn!”
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng xoay cổ, anh cười lạnh: “Lâm Tòng… Xem ra nhà họ Lâm phá sản cũng không thể ngăn cậu mơ mộng hão huyền được nhỉ.”
Lâm Tòng cũng cười một tiếng: “Tôi đã không mơ mộng hão huyền từ lâu rồi! Cô ấy vổn không thích tôi, thật ra tôi cũng không mất gì. Nhưng Trương Sùng Quang, cậu từng có được tất cả những gì thuộc về cô ây, không phải cũng dễ dàng đánh mất sao? Lại nói nữa, hai chúng ta cuối cùng ai thảm hơn ai đây!”
Nói xong, anh ta cười ha hả, cười đến rợn người.
Trương Sùng Quang trực tiếp cúp điện thoại.
Anh gọi một cuộc điện thoại đi, sắp xếp người tiếp tục đối phó Lâm Tòng. Đến lúc Lâm Tòng cơm cũng không kịp ăn, anh ta còn có thể khoe khoang, cười nhạo anh nữa không?
Đúng rồi, anh còn đưa Thẩm Thanh Liên đến bên cạnh Lâm Tòng.
Một bình rượu mạnh đế bọn họ làm chuyện
tốt.
Bây giờ Thẩm Thanh Liên ở cùng Lâm Tòng, dựa vào Lâm Tòng đi bê vác kiếm sống, hai người đều sống rất thảm.
Hoắc Doãn Tư nói anh biến thái.
Trương Sùng Quang thừa nhận, anh biến thái, anh vì Hoắc Tây mà phát điên.
Nhưng cô ấy lại không chịu quay lại nhìn anh một cái.
Bây giờ cô đã về, lại không chấp nhận anh, lại còn ở bên cạnh Bạch Khởi… Để con gái của bọn họ gọi Bạch Khởi là bổ nhỏ…
Rầm một tiếng.
Nước rửa tay trên bồn bị cậu hất văng xuống đất.
Dì quét dọn đi tới.
Trương Sùng Quang viết một tấm séc, ném lên bồn, thấp giọng nói: “Bồi thường.”
Chờ anh rời đi, dì mới cầm lấy tờ séc nhìn thoáng qua.
Một trăm vạn!
Dì trực tiếp mắng: “Người có tiền đều bị thần kinh à!”
Trong chiếc xe màu đen.
Miên Miên ngồi trên đùi Bạch Khởi, nghiêng đầu ngủ thiếp đi, Bạch Khởi vuốt mái tóc mềm của cô bé, nghiêng đầu nhìn Hoắc Tây.
Từ khi lên xe, Hoắc Tây không nói một lời nào.
Cậu ta cười nhạt: “Chị còn cảm giác gì khi gặp lại anh ta không?”
Hoắc Tây quay đầu nhìn cậu ta, một lúc sau lắc đầu: “Sao có thể được?”
Bạch Khởi cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ, cậu ta hôn bé con một cái, giọng nói lại thấp hơn: “Tôi sợ chị dao động! Ai cũng nói một khi người đàn ông chạm vào người phụ nữ, người phụ nữ sẽ không thể xa rời. Hoắc Tây, tôi sợ chị chơi với lửa có ngày chết cháy, sợ cuối cùng chị không thế nào tách ra được.”
“Sẽ không!”
Ánh mắt Hoắc Tây cũng rơi vào khuôn mặt của con gái nhỏ, cô rất kiên định: “Nếu không vì Miên Miên, tôi sẽ không gặp anh ta!”
Bạch Khởi không nói nữa.
Cậu ta cầm chăn nhỏ đắp lên người Miên Miên, nhẹ nhàng vỗ về cô bé.
Miên Miên ngoan ngoãn dựa vào lòng cậu ta.
Bạch Khởi vừa đau lòng vừa tiếc nuối, nếu như mạng sổng của cậu ta có thể kéo dài thêm một chút thì có thể nhìn Miên Miên lớn lên… Trở thành một cô gái nhỏ xinh đẹp, thậm chí kết hôn.
Cậu ta cũng muốn thấy Hoắc Táy hạnh phúc.
Dù là ai, chỉ cần không phải Trương Sùng Quang, bởi vì anh ta không xứng.
Hoắc Tây vần luôn im lặng, khi gần đến biệt thự, điện thoại của cô hiện lên tin nhắn.
“Tôi sẽ không buông bỏ đâu!”
Hoắc Tây nhìn hai giây rồi cất điện thoại, Bạch Khởi lạnh nhạt hỏi: “Anh ta nhắn sao?”
Hoắc Tây cười một tiếng.
Bạch Khởi nghĩ đến chuyện cô phải làm thì trái tim cậu ta thắt chặt lại, nhưng nhìn cô gái nhỏ trong ngực, cuối cùng cũng không khuyên…
Sau một tiếng rưỡi, xe đi vào một khu biệt thự.
Căn biệt thự này, vậy lại cùng một khu với biệt thự mà Trương Sùng Quang đã chuẩn bị.
Hai chiếc xe trước sau đi vào cửa lớn.
Đúng lúc gặp được.
Xe Trương Sùng Quang từ từ dừng trước mặt xe Hoắc Táy, anh xuống xe, đóng cửa xe đi về
phía đó.
Hoắc Tây hạ thấp cửa sổ xe: “ông Trương, anh đanq chắn đườnq của tôi đấy!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK