Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tim cô ta đập thình thịch.

Cô ta lại gần, khẽ vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Minh: “Luật sư Hoắc, em uống rượu với anh nhé?”

Hoắc Minh rất hay soi mói người khác.

Anh ghét nhất phụ nữ xa lạ chạm vào người mình!

Anh lại uống rượu, ngay lập tức đẩy Mạn Mạn ra, thân thể mảnh khảnh kia đập vào vách tường đối diện nghe rầm một tiếng, bức tường rắn chắc khiến Mạn Mạn đau đớn kêu rên.

Quản lý câu lạc bộ nghe thấy tiếng nên chạy tới.

Đây vốn không phải chuyện to tát gì.

Nhưng sau khi Hoắc Minh nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn kia thì anh lập tức bùng nổ.

Anh đá văng cánh cửa phòng và đẩy Mạn Mạn vào.

Quản lý vội vàng đi theo xin lỗi: “Mạn Mạn không phải phép, mong luật sư Hoắc rộng lượng bỏ qua cho.”

Hoắc Minh ngồi trên sô pha.

Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, chậm rãi hút, đôi mắt sâu thẳm kia nhìn chằm chằm Mạn Mạn.

Anh thật sự đẹp trai, Mạn Mạn bị anh nhìn đến mức có cảm giác.

“Lại đây!” Hoắc Minh đột nhiên mở miệng.

Mạn Mạn mặt đỏ tim đập...... Cô ta mạnh dạn đi qua, cô ta muốn chạm vào Hoắc Minh nhưng anh nhíu mày khiến cô cũng không dám lỗ mãng, chỉ đành ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cho anh thưởng thức.

Hoắc Minh nhẹ nhàng bóp cằm cô, quan sát cẩn thận.

Quả thật có vài nét giống Ôn Noãn.

Quản lý cũng cho rằng anh nhìn trúng Mạn Mạn, nên bắt đầu chào hàng: “Mạn Mạn rất biết phục vụ người khác, luật sư Hoắc ngài thử xem, thử xem sẽ biết.”

Mạn Mạn cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, đây là một sự cám dỗ đối với đàn ông.

Hoắc Minh bỗng dưng buông cô ta ra.

Anh lấy khăn ướt lau bàn tay, giọng điệu hời hợt: “Cho cô hai lựa chọn, một là không mang khuôn mặt này tiếp khách, rời khỏi nơi này ngoan ngoãn làm người bình thường! Hai là nếu cô muốn tiếp khách thì phải thay đổi toàn bộ khuôn mặt này… Nếu như khi gặp lại tôi thấy cô vẫn còn giữ nguyên khuôn mặt như cũ xuất hiện ở những chỗ như thế này thì cô ở đâu tôi sẽ phá chỗ đó!”

Mạn Mạn sợ đến mức chân mềm nhũn!

Quản lý cũng sắp khóc...

Cái này, cái này, khuôn mặt này đắc tội gì với vị Diêm vương này chứ?

Hoắc Minh vứt lại một tấm séc, vẻ mặt lạnh lùng: “Thành phố B rất lớn, nhưng tôi muốn một người biến mất cũng rất dễ!”

Quản lý xụi lơ trên mặt đất.

Anh ta cũng là một người thông minh, vừa nghe ngóng đã biết Hoắc Minh vì sao không chấp nhận được.

Khuôn mặt kia có vài phần tương tự với bạn gái cũ của anh.

Quản lý ở trong lòng mắng khốn kiếp: Người có tiền có quá nhiều tật xấu!

Cô ta chỉ là có vài nét tương tự thôi chứ cũng đâu phải người phụ nữ của anh, mắc mớ gì để ý đến chuyện người ta làm nghề gì? Nhưng dù như thế nào đi nữa anh ta vẫn phải đưa Mạn Mạn về quê nhà trong đêm, cầu bà nội này đừng trở lại thành phố B nữa, anh ta gánh không nổi cơn tức của vị Diêm Vương nhà họ Hoắc kia.

Hoắc Minh uống đến say mèm.

Câu lạc bộ gọi tài xế đưa anh về, nhưng khi về đến nhà anh lại sợ hãi.

Anh không muốn lên đó! Trong nhà không có Ôn Noãn!

Từ trước đến nay Hoắc Minh rất biết kiềm chế, rất ít khi uống say mất hình tượng, nhưng đêm nay anh lại ngồi ở ven đường nôn thốc nôn tháo, đến khi tỉnh táo một chút anh lặng yên đứng một mình ở dưới đèn đường...

Anh nhớ rõ Ôn Noãn cho Tiểu Bạch ăn ở chỗ này!

Cô bỏ đi, mang theo tất cả mọi thứ, cả con chó cũng vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK