Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khiêm dùng điện thoại xử lý xong hết mọi chuyện rồi tiếp tục dưỡng bệnh.

Dù làm Ultraman trong bão táp của con trai dù rất ngầu, nhưng bình thường mà ông bị bệnh thì vẫn bị con chê, đặc biệt là cái tuổi nhìn thấy chó cũng chê như Lục thước.

Ông ở trong bệnh viện một tuần.

Minh Châu cũng ở cạnh ông một tuần, nhưng hai đứa bé bị nhà họ Hoắc đón đi ngay ngày hôm sau.

Hoắc Minh ôm Tiểu Lục U, dắt tay Tiểu Lục Thước.

“Thằng nhóc này phải đi học! Tạm thời giao cho Ôn Noãn quản lý.”

Lục Khiêm cảm thán.

Ông thương lượng với anh vợ: “Thước Thước phải đi học, nhưng Lục U không cần mà!”

Hoắc Minh cười híp mắt nói: “Ôn Noãn đăng ký lớp học mẫu giáo tinh anh cho Hoắc Kiều nhà cháu, cũng vừa khéo cho Lục U đi dự thính luôn, nếu thích ứng được thì cho đi học cùng nhau luôn.”

Lục Khiêm: “…”

Hoắc Minh cố ý đây mà!

Lúc trước đã nói sẽ nuôi Hoắc Kiều như bảo bối cơ mà, sao mới hơn hai tuổi đã cho đi học mẫu giáo rồi?”

Ông không tin là Hoắc Minh không để ý.

Anh đưa anh đứa bé xuống lầu.

Ôn Noãn đang ở trong xe.

Trong xe còn có Trương Sùng Quang và Hoắc Tây nữa.

Hoắc Tây mới thấy Lục U, hai mắt đã sáng lên. Cô bé dè dặt ôm em gái, rồi cười thần bí hỏi: “Sao ông cậu lại chịu thế ạ? Ông ấy quý Lục U nhất mà, còn giữ hơn là bố giữ con nữa.”

Hoắc Minh búng trán cô bé.

Anh ngồi vào ghế lái, vừa thắt dây an toàn vừa cười nói: “Bố ra tay, làm gì có thứ muốn mà không được cơ chứ.”

Thật ra Lục Khiêm không nỡ.

Nhưng Minh Châu lại muốn, chỉ một ánh mắt đã khiến ông già kia bó tay rồi.

Ôn Noãn ôm lục U, nhìn mặt Hoắc Minh qua kính chiếu hậu.

Cô biết anh đang nghĩ gì.

Cô rất cạn lời, một nhà bốn người người ta đang yên lành ở bệnh viện, anh lại cứ nhất quyết đưa hai đứa bé ra ngoài.

Hoắc Minh đối diện với cô qua kính chiếu hậu.

Ánh mắt ra rất sáng.

Sau đó, anh xoay người nhìn Ôn Noãn: “Anh được nghỉ phép một tuần, cũng không đi đâu cả, ở nhà trông con cho em.”

Ôn Noãn quay mặt đi.

Hoắc Minh cười, khẽ bóp mắt cô.

Xe chậm rãi rời khỏi bệnh viện.

Lục Thước ngồi ở phía sau, tâm trạng rất tốt, cậu bé rất thích đến nhà bác.

Đặc biệt là có Trương Sùng Quang hiểu biết nhiều, hai đứa trẻ có thể nói chuyện với nhau.

Bỗng nhiên, cậu bé nhìn chằm chằm ngoài cửa xe.

Cô Liễu đẩy một cô bé đi vào.

Cô bé mặc váy trắng, mái tóc đen thẳng xõa trên vai.

Lục Thước còn đang mơ hồ, nhưng cậu bé vẫn cảm nhận được, người đó rất xinh đẹp, rất khiến người ta yêu thích.

Cô bé đó chính là Lục Huân.

“Thước Thước đang nhìn gì đó?” Ôn Noãn sờ đầu cậu bé, dịu dàng hỏi.

Lục Thước tỉnh táo lại, lắc đầu.

Người lớn không phát hiện ra sự khác thường của cậu bé, cũng không biết cảnh tượng vừa rồi đã khiến Lục Thước rung động.

Cậu bé hơi xấu hổ.

Lại là Lục Huân! Cô ta còn ở trong bệnh viện à?

Hoắc Tây ở bên cạnh chọc Lục U, giọng nói lảnh lót: “Chắc chắn Lục Thước đang nhìn thiếu nữ xinh đẹp đó! Thầy giáo con nói, con trai tuổi này, nhìn thấy gái đẹp là không rời mắt, còn rất thích loại gái mặc váy trắng nữa.”

Mặt Lục Thước ngơ ra.

Cậu bé đỏ mặt phản bác: “Không có thì em đỏ mặt làm gì?”

Lục Thước: quá thông minh không đáng yêu chút nào!

Tâm trạng Hoắc Tây rất tốt, cô bé thích ức hiếp Lục Thước, nhìn thấy cậu bé đỏ mặt không nói nên lời là thấy vui.

Hai đứa bé bị mang đi.

Chỉ còn lại hai người là Lục Khiêm và Minh Châu, nhưng ông không vội vã gia tăng tình cảm mà yên tâm dưỡng bệnh.

Lúc sẩm tối, Minh Châu nhận được một cuộc điện thoại.

Cô nói mấy câu, ánh mắt nhìn qua Lục Khiêm.

Lục Khiêm dựa vào đầu giường xem tạp chí.

Cuối cùng cô cầm điện thoại ra ngoài nói chuyện.

Trong hành lang, cô nghe tiếng thở hổn hển của đạo diễn Vương, hoàn hoàn không còn phong độ của những ngày qua nữa.

Ý ông ta là không thỏa hiệp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK