Hoắc Kiều chạm nhẹ vào những món đồ đó, cô nói: "Em sẽ tạm bảo quản giúp anh, biết đâu sau này lại phải trả lại anh thì sao."
Cô lại nói linh tinh rồi.
Nhưng sống với cô một thời gian, bây giờ Khương Lan Thính không có tranh luận này nọ với cô như trước kia.
Anh chỉ nhìn cô chăm chú.
Hoắc Kiều không rõ nguyên do.
Anh cười nhẹ rồi nói: "Ăn cơm xong là anh phải đi luôn rồi!"
Anh nói xong, giữa hai người xuất hiện một khoảng im lặng dài, chung quy là họ lưu luyến nhau. Ban đầu đã nói rõ kỳ hạn là một năm, nhưng nửa năm nay hầu như hai người toàn mỗi người một nơi, làm gì có chuyện không nhớ cơ chứ?
Bầu không khí hơi trầm xuống.
Ánh mắt Khương Lan Thính thâm thúy, anh đưa tay ra với Hoắc Kiều: "Lại đây anh ôm một lát."
Họ xa nhau lâu lắm rồi!
Lúc này hiếm khi mới có thế giới riêng, nhưng làm chuyện kia thì hơi gấp, chi bằng ôm một cái thật tình cảm... Hoắc Kiều chần chừ một thoáng, cuối cùng cô vẫn tựa vào vai anh.
Làn da của cô áp lên chiếc áo sơ mi vải sịn của anh.
Cảm giác rất thoải mái.
Khương Lan Thính tựa lưng vào đầu giường, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thỉnh thoảng anh sẽ mở mắt cúi đầu nhìn Hoắc Kiều trong lòng, anh nghĩ, lúc nào không bận, anh phải dành thời gian ra ở bên cô, rồi hai người họ sẽ dẫn tiểu Khương Sanh đi du lịch thăm thú thế giới.
Bù đắp cho những điều trước kia anh nợ cô.
Hoắc Kiều biết tâm tư của anh, cô nói nhỏ: "Thật ra lúc bận thì cũng chẳng nghĩ gì nữa."
Anh nhìn cô, đôi mắt dạt dào tình cảm.
Hoắc Kiều chợt hiểu ra.
Cô nhìn ra được, tình cảm mà Khương Lan Thính dành cho cô hiện giờ là tình cảm sâu sắc nhất từ khi họ quen nhau, dù rằng bọn họ không còn quấn quýt sớm tối.
Cô bỗng dịu dàng nói: "Em thích làm việc!"
Anh sờ eo cô, nhắm mắt cười khẽ: "Cái mà em thích nhất, không phải là anh à?"
Hoắc Kiều không cãi được.
Bởi vì không hiểu sao tự nhiên người đàn ông lại bắt đầu trở nên cầm thú, anh khát khao thân mật với cô, nhẹ nhàng bế cô lên... Châu báu rơi ra khắp giường, bọn họ cứ thế tìm tòi cơ thể nhau trong ánh mặt trời.
Khuôn mặt tuấn tú của anh ửng đỏ, rung động và kìm nén, nhưng không thật sự làm đến bước cuối cùng, anh chỉ hôn cô một lượt, làm cô thoải mái.
Bên ngoài phòng ngủ vang lên một loạt tiếng bước chân.
Sau đó, cửa bị gõ vang, hóa ra là người giúp viejc tới báo đã đến giờ cơm: "Cậu chủ Lan Thính, mợ chủ, phu nhân dặn tôi lên gọi hai người xuống ăn cơm."
"Biết rồi!"
Giọng Khương Lan Thính hơi khàn, sau đó anh cúi đầu nhìn cô đang say mê: "Còn muốn nữa không?"
Hoắc Kiều vẫn đang trong dư âm.
Nghe vậy, cô duỗi tay ra đấm nhẹ lên vai anh.
Chung quy là nỏ mạnh hết đà!
...
Ăn cơm xong, Khương Lan Thính quay về nơi làm việc.
Tiếp tục mỗi người một nơi.
Khoảng hơn một tháng sau, lúc gần tết, ông cụ Khương yếu lắm rồi, hai ngày trước khi ông sắp lâm chung, Khương Lan Thính quay về, anh mang theo hai cái va ly.
Trong buổi hoàng hôn, mẹ Khương lau nước mắt: "Con mau đi thăm ông cụ đi, ông nhắc con mãi đấy!"
Tiểu Khương Sanh đã biết đi rồi.
Cậu bé nhận ra bố, thế là giãy ra khỏi tay mẹ, chạy liêu xiêu về phía Khương Lan Thính, ôm chặt lấy chân bố, rồi gọi một tiếng thắm thiết.
Khương Lan Thính khom lưng bế con trai lên.
Khi anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấm áp đó, anh cảm thấy anh đã có được hơi ấm gia đình hơn bao giờ hết, anh nhìn vợ trong ánh hoàng hôn... Hoắc Kiều cũng mỉm cười nhìn anh.
Anh bế con trai rồi đi tới nắm tay Hoắc Kiều.
Tay cô hơi lạnh, có thể thấy cô đã ở đây đợi anh được một lúc rồi.
Khương Lan Thính nắm chặt lấy tay cô, im lặng truyền cho cô hơi ấm.
Năm tháng dài đằng đẵng, anh nghĩ cuối cùng anh đã hiểu thứ mà cô thật sự mong muốn là gì, bọn họ cũng sẽ ở bên nhau, trải qua mọi niềm vui nỗi buồn hay hờn giận cùng nhau, sau đó trở thành đôi vợ chồng ân ái như bố mẹ anh...
Anh rất mong chờ vào cuộc sống vợ chồng với Hoắc Kiều, cực kỳ mong chờ.
Đó nhất định sẽ là hạnh phúc.
Bởi vì anh yêu cô!
Kết truyện.