Khương Lan Thính đứng ở đầu giường, Hoắc Kiều lẳng lặng nhìn anh.
Đã hơn một tháng rồi bọn họ chưa gặp nhau.
Anh khác với bình thường, anh không còn dáng vẻ tự phụ kiêu ngạo như ngày xưa nữa, anh đen đi và gầy đi, nhưng lại tăng thêm vài phần gợi cảm của đàn ông, lúc cô nhìn anh, anh đưa tay ra khẽ chạm vào má cô, tuy anh không lên tiếng, nhưng lại toát ra sự ấm áp và trìu mến...
Mãi một lúc sau, anh mới nói: "Anh không yên tâm, nên về luôn trong đêm."
Nói xong, anh giơ tay lên xoa mặt: "Anh đi tắm đây."
Ban đêm không có chuyến bay, điều động chuyên cơ cũng không tiện, anh đã lái xe mấy tiếng đồng hồ để về, sau bữa trưa anh mới về được, cho nên đúng là chỉ mới rửa cái mặt, rồi mặc nguyên quần áo vậy nằm bên cạnh Hoắc Kiều, thậm chí trên người anh còn có mùi mồ hôi đặc hữu của nam giới nữa.
Hoắc Kiều không có ghét bỏ, cô còn nằm dịch ra cho anh nằm với nữa.
Khương Lan Thính nằm xuống, nói với cô một số chuyện về hậu sự của ông cụ, những chuyện này là ba Khương bàn với anh, giờ anh lại kể với vợ anh, sau cùng, anh ôm chặt Hoắc Kiều vào lòng, nhưng không làm gì cả, chỉ nói chuyện riêng với cô.
Có lẽ lúc này, bọn họ mới thật sự giống vợ chồng.
Anh lại hỏi về tình hình của Tiểu Khương Sanh.
"Thằng bé rất ổn."
Hoắc Kiều rúc vào hõm cổ anh, hỏi anh chuyện dự án, hỏi anh khi nào có thể kết thúc, Khương Lan Thính mò mẫm lấy ra một điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay nghịch, sau đó nói: "Khó mà nói được! Nhưng chắc chắn sẽ xong trước tết."
Bây giờ lại thêm chuyện của ông cụ, thế thì càng phải kết thúc đúng hẹn.
Hoắc Kiều gật đầu.
Cô nói: "Anh ngủ một lát đi! Em dậy trước đi xem ông cái đã."
Khương Lan Thính ôm cô một lúc, lúc này mới vỗ mông cô rồi khàn giọng nói: "Nếu không phải tình huống đặc biệt, thì anh không thả em đi đâu."
Không phải anh nghĩ chuyện nam nữ.
Lâu rồi không gặp cô, anh cũng rất nhớ cô, cứ yên lặng ôm cô như này rồi ngủ cũng rất tốt.
Hoắc Kiều nằm yên với anh khoảng mười phút.
Một lát sau, hô hấp của anh đều đều, rõ ràng là anh đã ngủ rồi.
Trái tim con người làm bằng thịt mà.
Tuy nói là kỳ hạn một năm, nhưng bây giờ cô nào có dễ nói được nữa, thật ra không phải là anh làm tốt nên cô bị cảm động, mà là trong quá trình chung sống, cô phát hiện mình vẫn thích anh, nửa năm nay bọn họ cùng nhau trưởng thành cùng nhau trở thành dáng vẻ mà đối phương muốn, nhưng những lời sến sẩm đó, cô chưa từng nói một chữ nào.
Tuổi tác tăng lên, bọn họ là người làm cha làm mẹ,
Mọi thứ đã khác xưa!
Anh ngủ rất say, Hoắc Kiều dậy, cô giúp mẹ Khương làm việc nhà.
Mẹ Khương vốn thích cô ngay từ đầu.
Cũng không phải cô nịnh nọt gì đâu, mà là môi trường trưởng thành của Hoắc Kiều tương tự Lan Thính, họ càng dễ dàng đến với nhau hơn... Bà ấy thở dài, cô gái ngày trước nghĩ không thông, nếu mà bằng lòng nhận tiền tài của cải vật chất, thì có lẽ bây giờ đã được sống sung túc.
Nhưng những lời này, mẹ Khương không đề cập đến một chữ nào.
Bà ấy không có hỏi về đời sống tình cảm của đôi vợ chồng nhỏ, bà ấy cũng là phụ nữ, bà ấy có thể nhìn ra tình cảm mà Hoắc Kiều dành cho Lan Thính, nếu cô không còn yêu Lan Thính, thì cô sẽ không chịu ở lại nhà tổ nhà họ Khương đâu.
Khi mẹ chồng nàng dâu dọn dẹp nhà cửa.
Mẹ Khương sẽ cố ý hoặc vô ý đưa cho Hoắc Kiều một số đồ vật, rồi bảo là bảo quản giúp bà ấy nhưng thực ra là giao lại, bà ấy và bố của Lan Thính đều đã lớn tuổi, cũng đã đến lúc họ phải lùi về để cho thế hệ sau thế chân rồi.
Hoắc Kiều cũng hiểu ý tứ này.
Cô đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy...
Vành mắt mẹ Khương ươn ướt, bà ấy mừng vì Lan Thính khá may mắn, anh đã chọn Hoắc Kiều.
Hoắc Kiều làm xong việc thì đã gần trưa.
Cô về phòng ngủ, thì thấy Khương Lan Thính dậy rồi, anh đã tắm và thay một bộ quần áo sạch, ngồi dựa lưng trên sô pha hút thuốc, thấy Hoắc Kiều về, anh dập điếu thuốc ngay: "Mẹ anh đưa cho em à?"
Trong tay Hoắc Kiều đang cầm một cái hộp gỗ tử đàn rất to.
Cô thật thà gật đầu: "Đúng! Mẹ bảo trong này có sổ sách của nhà, sổ đỏ, với cả một số đồ trang sức quý giá."
Cô tính sơ, trong cái hộp gỗ này có mười tỷ.
Sợ quá!
Khương Lan Thính gọi cô qua, anh đưa tay ra xoa đầu cô: "Mẹ cho em, em cứ cầm đi! Nhưng em cầm đồ của nhà anh rồi thì phải vợ anh cả đời đó!"