Anh lại nằm xuống, duỗi tay vuốt ve mái tóc dài đen bóng của cô, hắng giọng nói: “Đúng là có chút chuyện, bố của anh đã lớn tuổi, có khả năng không thể tới xử lý, anh phải đi một chuyến!”
Anh cúi đầu nhìn cô, vẫn sợ cô thất vọng.
Nhưng Hoắc Kiều cũng có thể thông cảm.
Cô ngửa đầu nhìn anh, khẽ hỏi: “Vậy khi nào anh đi?”
Khương Lan Thính ôm cô bằng cả hai tay, tạm dừng một chút rồi nói: “Sợ là phải lập tức qua ngay, không thể trở về thành phố B, đi thẳng tới chỗ kia để xử lý, luật sư đã ở đó rồi.”
Tuy Hoắc Kiều được chiều chuộng từ nhỏ nhưng cô cũng hoàn toàn không phải là người mất não.
Chuyện trong giới làm ăn, cô vẫn hiểu được một ít.
Cô nhìn vẻ mặt của anh thôi cũng biết biết chuyện này phiền phức, lại còn hơi nguy hiểm rồi, cô không hỏi nhiều, cũng chỉ dặn anh phải luôn cẩn thận, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy: “Em đi xếp hành lý! Anh ngủ tiếp một lát đi.”
Khương Lan Thính cầm lấy cổ tay thon thả của cô.
Hoắc Kiều nhẹ nhàng rút ra, ấn anh trở về: “Nhắm mắt nghỉ ngơi cũng được.”
Cô đi vào phòng để quần áo, kéo hành lý của anh ra, cẩn thận sắp xếp lại từng món một cho anh, cô cũng hiểu rõ trong lòng, sự việc rất cấp bách… Có thể nói thêm được mấy câu như hồi nãy đều do anh tranh thủ.
Nếu là trước đây, chỉ sợ Khương Lan Thính chẳng cần hành lý, bay thẳng qua bên đó.
Dưới ánh đèn thủy tinh, vẻ mặt của Hoắc Kiều trở nên vô cùng dịu dàng.
Thật ra cô không muốn anh phải bận rộn như vậy.
Mặt khác, về ước hẹn một năm của bọn họ, Hoắc Kiều cũng không cảm thấy nhất định phải là Khương Lan Thính đơn phương đối xử tốt với cô, nếu là như vậy, sao cô có thể biết được mình còn thích anh hay không, còn có thể vì anh làm được những chuyện gì, đến mức nào, nếu chỉ để chiếm lấy sự tốt bụng của anh, vậy thì cứ tiêu tiền mua dịch vụ, dịch vụ đắt nhất cũng mua được.
Trong đêm nay, vào lúc anh phiền lòng, cô nguyện ý chia sẻ một ít vì anh.
Một đôi tay rắn chắc ôm lấy vòng eo nhỏ của cô.
Khương Lan Thính ghé sát mặt vào bên gáy cô, giọng nói rất trầm: “Yên tâm! Anh sẽ chú ý an toàn! Chúng ta còn phải chăm sóc Tiểu Khương Sanh nữa, chúng ta còn có một năm, hai năm, rất nhiều năm nữa mà!”
Hoắc Kiều cúi đầu, nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay của anh.
Hai người yên lặng ôm nhau một lát.
Cô tiếp tục giúp anh thu dọn hành lý, còn anh thì đi đến bên cửa sổ hút một điếu thuốc lá, nâng cao tinh thần, đồng thời liên lạc với Anna xác nhận lại một vài việc…
Nửa giờ sau, Khương Lan Thính một mình đi tới sân bay.
Anh không cho Hoắc Kiều đưa đi.
Anh đã thanh toán hai tháng tiền phòng khách sạn, để cô ở chỗ này, anh nói nếu anh rảnh sẽ bay tới cùng cô nhưng Hoắc Kiều ở đoàn phim hai tháng, anh cứ bận mãi, không thể thoát ra được.
Nhưng đêm nào anh cũng sẽ gọi điện thoại cho cô.
Có khi nói chuyện, anh lại chịu không được rồi ngủ quên…
Hoắc Kiều sẽ lắng nghe nhịp thở của anh trong chốc lát, sau đó đặt điện thoại di động ở đầu giường, thật ra anh cũng bận rộn như trước đây nhưng lúc này anh đã để cô trong lòng, cảm giác không giống khi trước, người phụ nữ có được quý trọng hay không, trong lòng họ biết rõ.
Hai tháng sau, đoàn phim đóng máy, trở về thành phố B quay bổ sung nửa ngày.
Hoắc Kiều về nhà họ Khương thăm Tiểu Khương Sanh.
Khương Sanh được bà Khương chăm sóc, vẫn luôn ở nhà lớn, lúc cô trở về đã gần tới lễ Giáng Sinh, thời tiết đầu đông còn có hai đợt tuyết nhẹ.
Tiểu Khương Sanh đang tập đi!
Thấy Hoắc Kiều tới, bà Khương vội vàng ra chào: “Đã về rồi sao!”
Hoắc Kiều gọi một tiếng mẹ, sau đó bế Tiểu Khương Sanh lên hôn một cái, lúc này mới nói chuyện với mẹ Khương: “Sáng sớm con nghe Lan Thính gọi điện thoại, nói rằng bên kia sắp kết thúc, có thể trở về trước Tết.”