Cô chợp mắt đến gần tối thì cũng dậy. Vừa mở mắt ra là thấy anh đang nằm bên cô lướt điện thoại. Thấy người nằm bên cạnh nhúc nhích anh liền quay lại nhìn thì thấy cô mở to cặp mắt nai ngơ ngác nhìn anh
-Dậy rồi sao?_ anh hỏi
-À...em vừa dậy_ Cô trả lời
-Anh biết!!_ anh nhếch môi nói
Cô thật là muốn xé anh ra làm trăm mảnh. Đã biết rồi còn hỏi làm gì
-Làm gì mà nhìn anh quá vậy...bộ em muốn ăn chồng em bây giờ sao?. Nếu em muốn anh hoàn toàn có thể đáp ứng_ anh vừa nói vừa ghé sát vào mặt cô châm chọc
-Anh bớt suy diễn đi. Chỉ là em thắc mắc không nghĩ anh có thể ở bên em lúc em ngủ như vậy. Rốt cuộc não anh có bao nhiêu phần đen tối vậy?_ Lương Thuần Mỹ
-Thôi được rồi. Anh hiểu em mà. Chắc em đói rồi đúng không, anh đi lấy đồ ăn cho em. Còn chuyện đó để ăn xong rồi nói_ Trịnh Tuấn nói xong thì liền để điện thoại xuống đi thẳng ra cửa
-Anh...!!!_ cô ai oán ngồi bật dậy. Rốt cuộc anh nói anh hiểu cô là hiểu theo cách nào chứ
Cô đảo mắt nhìn xung quanh chán chường chụp lấy điện thoại của mình lướt weibo một chút. Cũng không có tin tức gì mới. Cô đột ngột nghĩ tới weibo của anh nên liền vào xem thử. Cũng lâu rồi cô không xem trang cá nhân của anh. Mà anh thì cũng rất ít khi cập nhật thông tin nên cũng không trôi dạt qua bên cô một miếng thông tin gì, khiến cô quên đi anh cũng dùng weibo. Nghĩ tới đây cô cũng có chút áy náy nha. Cô ấn phím một lúc thì hiện trong màn hình cô là hiện lên weibo của anh, cô liền nhấn vào
Anh vẫn như vậy không hề cập nhật bất kì cái gì. Tin gần nhất là 2 tấm ảnh cưới lúc trước của cô và anh tính đến nay cũng đã lâu lắm rồi. Ảnh đại diện cũng như trước đây không hề thay đổi vẫn vóc dáng cao lớn và khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại là sức hút trí mạng với phái nữ. Anh là doanh nhân nổi tiếng lại còn đẹp trai nên lượt follow rất cao, comment cũng rất nhiều cứ như anh là người công chúng vậy. Thời nay sao ai cũng ham mê nhan sắc thấy người khác có chút vượt trội liền follow liền tay. Mà người này là ai đâu xa xôi....là chồng cô đó
Đang chăm chú xem các lượt comment lả lướt của những cô nàng thích troai đẹp thì anh mang cơm vào. Thấy cô chăm chú xem gì đó trong điện thoại nên liền nhẹ nhàng bỏ khay cơm xuống đi đến chỗ cô giật ngay chiếc điện thoại cô đang cầm trên tay.
Thế là nó như không cánh mà bay. Cô liền ngước mắt lên nhìn. Trong lòng đầy xấu hổ, nếu anh thấy cô đang xem cái đó thì làm sao bây giờ...anh sẽ lại tự cao tự đại cho xem
-Trả cho em!!!_ Lương Thuần Mỹ
-Em ăn cơm đi. Anh xem một chút sẽ đưa lại. Anh muốn biết rốt cuộc em nhìn gì mà chăm chú quá vậy_ Trịnh Tuấn
Nói xong anh liền mở máy cô lên xem. Trong lòng cô như sụp đổ, thế là xong. Cô hận tại sao không cài mật khẩu trong máy, nói thật cô không nghĩ sẽ có ngày này. Nằm trong dự đoán của cô, anh vừa mở máy xem thì liền cười một cách bán nước hại dân
-Anh cười cái gì?_ cô cáu gắt
-Không phải đó chứ. Em cũng muốn kiểm tra anh sao?_ anh hỏi
-Ai muốn kiểm tra gì anh, chỉ là tò mò nên vào xem. Trang cá nhân gì mà chán phèo chả có gì mới. Ảnh đại diện không biết để bao lâu rồi. Vậy mà lại có những thành phần mê muội theo dõi comment như thể anh là người công chúng. Haizz...thật là..._ Thuần Mỹ
-Sao anh lại ngửi thấy mùi giấm chua ở đây_ Trịnh Tuấn
-Giấm gì chứ. Nói cho anh biết em không thèm ghen đâu_ Lương Thuần Mỹ
-Anh có nói em ghen sao. Có phải em có tật giật mình không?_ Trịnh Tuấn
-Anh...anh...đồ quá đáng_ cô la lên
-Anh không nói nữa. Em ăn cơm đi. Anh chỉ đùa với em tí thôi đừng khó chịu_ Trịnh Tuấn
-Anh lúc nào cũng bắt nạt em_ cô ấm ức nói
-Anh sai rồi...anh sai rồi. Bỏ qua đi bà xã. Ngoan ăn cơm đi nếu không sẽ đau bao tử_ Trịnh Tuấn
-Uhm..._ Thuần Mỹ
Thật ra cô cũng không phải tức giận gì anh. Cô thật sự đang rất hạnh phúc...thật sự cô đang chìm trong bầu trời hạnh phúc.
-Anh cũng ăn đi!_ cô nói
-Được_ anh nói rồi ngồi xuống cùng ăn cơm với cô
Sau khi ăn xong thì cô và anh cùng đem khay xuống cất. Đáng lẽ sẽ có thêm tiếp viên hàng không nhưng anh lại không cho họ cùng đi vì anh muốn chính mình sẽ lo lắng chăm sóc cho cô, dù gì cô cũng sẽ không thoải mái nếu có quá nhiều người
Anh và cô cùng nằm trên giường. Hôm nay anh sẽ tạm thời không làm gì hết để cô nghỉ ngơi nhưng cô phải biết điều không nên cựa quậy lung tung, nếu không thì anh không đảm bảo. Anh sẽ đòi hỏi cô sau khi đến Hàn Quốc
Anh và cô cùng nằm nói chuyện. Dù gì anh và cô từ khi yêu nhau thì rất ít trò chuyện với nhau quá lâu vì có quá nhiều chuyện xảy ra
-Tại sao anh lại chọn em. Với điều kiện của anh thì còn có thể tìm người tốt hơn em cơ mà_ cô hỏi
-Có thể đây là duyên số. Anh đã yêu em rồi thì sẽ không bao giờ thay đổi. Cho dù cô gái khác có tốt, có xuất sắc hơn em thì họ vẫn không thay thế được hình ảnh của em_ Trịnh Tuấn
-Em thật sự cảm thấy mình rất may mắn, may mắn rất nhiều_ cô nói hốc mắt cũng hơi phiếm hồng
-Em đừng suy nghĩ lung tung. Em chỉ cần biết em rất xứng đáng có được những điều này. À...có phải em nói anh không chịu đổi mới ảnh đại diện trên weibo có phải không_ anh nói sang chuyện khác để tránh cô suy nghĩ nhiều không tốt
-Ừ đúng rồi. Sao anh không đổi mới. Như vậy chẳng phải vui hơn sao. Nhìn vào cứ tưởng weibo của anh đã bị khóa và không còn hoạt động nữa vậy_ Lương Thuần Mỹ
-Vậy anh đổi tấm này nhé. Em xem thử không?_ Trịnh Tuấn
-Đưa em xem_ Thuần Mỹ
Anh liền ngoan ngoãn mở máy ra cho cô xem tấm ảnh mà mình muốn đổi. Cô nhìn vào thì liền há hốc mồm