Cô vừa lên phòng thì anh vừa từ phòng tắm đi ra. Tóc anh ướt lõa xõa vài sợi tóc trước trán nhưng không che đi được khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo của mình. Cô khẽ hít sâu một chút rồi tiến lại ghế sofa ngồi xuống, tay kéo lấy quyển sách trên bàn mà mình đang đọc đưa lên tiếp tục xem. Bởi vì cô không biết bây giờ phải nói gì với anh nên đành phải tìm chuyện gì đó để làm nhằm trốn tránh ánh mắt đen như mực của anh
Anh chỉ im lặng lấy điện thoại của mình rồi sải bước về cánh cửa phòng. Tay anh đang định mở cửa thì đột nhiên dừng động tác như đang nhớ đến điều gì đó.
-Quà của em tôi để trên bàn trang điểm_ nói dứt câu anh liền mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Bầu không khí trong căn phòng rộng lớn chợt tĩnh mịch. Cô nghe thấy từng chữ phát ra từ miệng anh trong lòng còn đầy ngỡ ngàng. Anh vừa nói gì chứ? Quà sao?. Anh và cô đâu phải vợ chồng thật sự hay là tình nhân của nhau tại sao anh lại tặng quà cho cô vào dịp này
Cô liền để quyển sách xuống bàn và đứng dậy đi về phía bàn trang điểm của mình. Một hộp quà màu tím sang trọng được đặt ở trên bàn. Tay cô run run chạm vào nó, rồi từ từ lấy nó cầm trên tay không nhanh không chậm mở ra. Ánh sáng lấp lánh loe lóe từ trong hộp phát ra làm hấp dẫn thị giác người nhìn. Sợi dây chuyền được thiết kế rất trang nhã, mặt dây chuyền là hình trái tim nhỏ được làm bằng kim cương, nhìn nó toát lên sự sang trọng quý phái.
Cô liền đóng lại rồi bỏ xuống bàn. Nó thật sự quá đắt tiền làm sao cô có thể nhận được, chiếc nhẫn đính hôn và kết hôn đã quá có giá trị mà anh lại tặng cho mình cô đã rất áy náy không muốn nhận, giờ lại là sợi dây chuyền sáng giá này nữa cô thật sự không thể nhận nó được
Cô suy tư một chút rồi cầm hộp quà lên đi ra khỏi phòng ngủ tiến lại gần phòng làm việc của anh nhẹ nhàng gõ cửa
Cốc...Cốc...Cốc!!!
-Vào đi_ giọng nói lành lạnh của anh vang vọng
Cô đẩy cửa ra bước vào trong. Thấy cô anh cũng không bất ngờ lắm, có lẽ anh đã biết lý do cô sang đây tìm anh.
-Có chuyện gì?
Em...em không thể nhận món quà này. Nó có giá trị quá lớn...em không thể nhận. Với lại anh không cần phải chuẩn bị những thứ này vì trong hoàn cảnh của chúng ta nó thật sự không cần thiết _ nói rồi cô để hộp quà màu tím được bọc bằng vải nhung sang trọng đặt trên bàn. Ngay lập tức cô liền quay lưng lại muốn đi thật nhanh ra ngoài để trốn khỏi ánh mắt hành động và lời nói của anh
-Đứng lại!_ anh vừa lên tiếng hành động đang di chuyển của cô đột nhiên cứng đờ mà khựng lại
Trán cô liền toát mồ hôi lạnh, cô biết anh là người không dễ đối phó. Tuy anh bình thường luôn tỏa ra rất bình thản nhưng ẩn sâu đó là một sự lạnh lùng và uy quyền khiến người khác phải khiếp sợ
-Em không tôn trọng tôi?_ giọng nói của anh vừa lạnh lẽo vừa pha trộn chút khó chịu khiến người nghe không khỏi lo sợ
Cô liền chậm rãi quay người lại phía bàn làm việc của anh. Miệng cô đột nhiên cứng lại như không thể bật ra thành tiếng. Cái gì? Anh nói cô không tôn trọng anh sao? Có trời mới biết cô rất sợ anh, sợ bản chất lạnh lùng mà ương ngạnh của anh đã vậy hai chữ "tôn trọng" của cô đối với anh luôn luôn tồn tại. Cô không hề có ý nghĩ sẽ xem thường anh