Thời kỳ nghỉ phép 3 ngày của cô cũng kết thúc, vẫn như mọi khi cô đến công ty để làm việc. Gặp anh cô có chút bối rối nhưng cũng phải cố gắng thích nghi sau này chẳng phải sẽ sống cùng 1 nhà trong vòng 2 năm sao, phải cố gắng. Lúc nào gặp hay đối diện với anh cô đều dặn lòng phải cố lên, anh là ân nhân của mày đấy.
Cô tuy lo sợ nhưng vẫn làm việc rất chăm chỉ. Đột nhiên tiếng gõ cửa phòng cô truyền đến:
Cốc...Cốc...Cốc. Cô nghe vậy lấy làm lạ không biết ai lại vào. Cô chỉ biết nhẹ giọng nói " Mời vào".
Cánh cửa đẩy ra xuất hiện trước mặt cô là 1 thân hình cao lớn. Nhìn thấy anh cô bất ngờ đứng phắc dậy
-Trịnh Tổng có chuyện gì anh có thể gọi tôi qua sao lại sang đây mắc công _ Lương Thuần Mỹ
-Cô theo tôi_ anh chỉ quăng cho cô đúng 1 câu rồi quay lưng lại xảy bước đi.
Cô có chút khó hiểu nhưng phải nhanh chóng khôi phục lại tinh thần và đi theo anh.
Cô và anh xuống dưới thì xe đã đợi sẵn. Trên đường đi anh chỉ nói vài câu nhưng đủ hiểu
-Đến tòa soạn. Anh có buổi phỏng vấn. Chuyện anh và em phải công bố sớm_ anh nói
Tai cô nghe từng chữ từng chữ phát ra từ miệng anh cô có chút hốt hoảng. Đến tòa soạn sao, cô và anh sẽ thông báo về chuyện này sao. Cô thật sự rất lo lắng. Hơi thở sắp không ổn định rồi. Đùng 1 cái giám đốc của 1 trong những công ty hàng đầu thế giới kết hôn với 1 cô gái nghèo nàn liệu có gây ra bão scandal nào không. Cô có bị ném đá tơi tả không. Cô không biết phải đối mặt với dư luận ra sao
-Có nghe anh nói gì không? _ Trịnh Tuấn
Vì đang ở trước mặt người khác nên anh và cô phải xưng hô thân mật như vậy. Nói nãy giờ mà cô vẫn không lên tiếng nên anh khó chịu hỏi. Câu hỏi của anh làm cô giật mình và quay lại với thực tại
-Em... em biết rồi_ cô vừa nói vừa cúi mặt xuống
Anh biết cô khó mà thích nghi được nên nói
-Không cần lo có tôi bên cạnh em rồi _ câu nói này kết thúc thì không gian trong xe cũng yên tĩnh hẳn
Xe chạy vào tòa soạn lớn nhất của Bắc Kinh. Anh trực tiếp nắm tay cô đi vào trong. Cái gì tới thì tới đối mặt với sự thật lúc nào cũng khó khăn. Nhưng buổi phỏng vấn hôm nay khá là thuận lợi chắc tại có anh nên phóng viên không làm khó cô.
Vừa về đến công ty thì mọi người đều nhìn cô chằm chằm bàn tán xì xào. Có người gặp cô không chào bằng cô Lương nữa mà chào thành cô Trịnh. Nghe vậy cô mới rùng mình sao mà họ biết nhanh vậy chứ. Vào phòng làm việc cô mở laptop ra tin mới nhất trên trang Xã hội là " Tổng giám đốc Trịnh Thị chính thức tuyên bố sẽ đính hôn và hôn lễ sẽ được cử hành vào 1 ngày gần nhất"
Nối tiếp những tin đó là tin về cô. Cái gì mà " Người phụ nữ may mắn nhất" rồi " Từ thư ký trở thành bà xã của giám đốc ". Cô đọc thì mở to mắt ra hèn gì mọi người trong công ty nhìn cô như vậy.
Ngày mai chắc đăng báo tùm lum rồi. Huhu chán quá đi mất. Thông tin vừa đưa lên thì thu hút hàng triệu lượt xem. Những lời bình luận toàn là ganh tị và nói cô may mắn. Chắc cô điên mất
Đang muốn nổ tung thì điện thoại di động của cô lại vang lên. Người gọi vẫn là Lục Lệ Thành. Cô dè dặt nhấc máy
-Alo. Em nghe đây Kai_ Lương Thuần Mỹ. Kể từ khi quen biết anh cô đã bỏ ra 1 ít thời gian để tìm hiểu về anh. Ngoài cái tên Trung Quốc là chính Lục Lệ Thành anh còn có tên là Kai. Hôm nay cô thử gọi vậy xem sao
Đường dây bên kia liền truyền đến tiếng cười nhẹ
-Em cũng chịu khó tìm hiểu nhân thân của anh nhỉ?_ Lục Lệ Thành( Kai)
-Hìhì. Em tất nhiên phải tìm hiểu rồi_ Lương Thuần Mỹ
Nhưng lần này anh không cười nữa mà lại nói bằng giọng hết sức mệt mỏi