Trưa hôm sau cô tỉnh dậy thì đầu cô đau 1 cách không chịu được. Nó cứ nhức như muốn nổ tung, miệng và cổ họng thì khô rang giống như cô ở sa mạc lâu năm thiếu nước vậy. Cô loạng choạng bước xuống giường lấy nước uống. Sau khi uống nước thì cô cũng đỡ hơn nhưng cô không nhớ gì về tối qua và tại sao mình về được khi say mèm. Mặc những suy nghĩ vập vờn cô bất chấp lấy đồ chạy vào phòng tắm, xả dòng nước lạnh xối xuống người mình chỉ mong có thể tỉnh táo hơn. 30' phút sau cô tắm xong thì đi ra đang định sấy tóc thì cô thấy tờ giấy ở trên bàn, cô liền lấy xem thì biết của Trịnh tổng, không hiểu sao cô có cảm giác nguy hiểm rình rập. Không thể chần chừ cô chạy thẳng sang phòng anh mặc dù mình chỉ mặc chiếc váy ngắn hơn đầu gối và tóc còn chưa sấy.
Chạy tới trước phòng anh, cô gõ cửa. Trong căn phòng đó vẫn vang lên tiếng nói lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày
-Ai? - anh hỏi
Cô trả lời giọng yếu xìu
-Tôi đây Trịnh Tổng - cô nói
Chưa đầy 1 phút cánh của liền mở ra hiện diện trước mặt cô là 1 khuôn mặt hết sức điển trai nhưng cực kì lạnh lùng . Anh cứ nhìn cô chằm chằm. Thoáng 2 phút anh lên tiếng
-Vào trong!_ anh vừa nói vừa đi
Cô nhẹ nhàng bước vào và đóng cửa lại. Anh đang ngồi trên ghế sofa uống cafe và đọc báo. Cô thấy anh ngồi đó liền hỏi:
-Trịnh tổng anh cần gì ạ? - cô hỏi
Anh ngước mặt lên nhìn thân thể vì vội mà bê bết bù xù của cô. Váy thì xộc xệch còn tóc thì chưa sấy nói đúng hơn là tóc cô còn chưa chải. Nước từ mái tóc đen mun cứ chảy xuống ướt đẫm sau lưng. Anh thấy hơi thở của mình có chút gấp gáp và không ổn định đây là lần đầu tiên cơ thể của anh lại phản chủ đến như vậy và anh cũng không hiểu tại sao. Nhưng anh vẫn lạnh lùng kiêu ngạo nói:
-Cô còn nhớ hôm qua cô làm gì không?_ anh hỏi
Mặt cô cứng đờ lắp bắp trả lời:
-Thật... Thật xin lỗi hôm qua tôi say quá nên... Không nhớ gì cả - cô nói
Mặt anh nhăn lại. Anh thật sự không còn nhẫn nại với cô nữa rồi. Coi như bây giờ anh có thể xả nổi khó chịu bực bội hôm qua nên anh quát thẳng vào mặt cô bằng giọng lớn 1 cách kinh khủng. Âm lượng của anh thật ghê quá đi
-Này tôi nói cô biết. Cô cùng tôi sang đây để làm việc chứ không phải vui chơi. Hôm qua sao cô không nói chuyện giao tiếp với các đối tác mà lại uống rượu chơi bời đến nỗi say mèm không biết trời chăng mây gió gì cả. Hại tôi phải bế cô nhưng có lẽ cô không biết 2 chữ " Biết điều " viết sao thì phải. Cô nôn khắp trên người tôi. Cô tính sao về việc hôm qua?. Tôi có thể sa thải cô ngay bây giờ vì cô không làm tròn trách nhiệm của 1 thư ký . Được chứ? - mặt anh lạnh đến không nhiệt độ nói từng chữ từng chữ rõ ràng
Cô ngơ ngác nhìn anh 1 cách vô tội, nói:
-Tôi... Tôi đã nôn trên người của giám đốc sao?.... Anh đã bế tôi thật sao?_ cô hỏi ngược lại anh
Mặt anh bắt đầu đen dần:
-Nhìn tôi giống đang đùa cợt với cô sao?. Cô sẽ bị sa thải sau khi về công ty_ anh nghiêm mặt nói
Mặt cô bắt đầu hoảng hốt. Cô biết lần này mình sai hoàn toàn rồi. Không biết phải làm sao, nghĩ tới việc bị sa thải nước mắt cô bắt đầu giàn giụa . Thút thít nói
-Trịnh tổng tôi sai rồi anh có thể tha thứ cho tôi 1 lần được không? - cô vừa nói nước mắt cô vừa rơi
Nếu như cô mà mất việc thì cô không biết phải làm sao. Cô sẽ phải xoay sở như thế nào. Mẹ cô sẽ rất thất vọng, bà đã khổ nhiều rồi. Cô ko thể để bà cực thêm giây phút nào nữa. Đầu óc cô như muốn nổ tung. Nhưng khi nghe câu nói của anh thì cô muốn chết cho xong hầu như cô không còn hi vọng
-Trong từ điển của tôi không có từ " Tha thứ" - anh lạnh lùng nói. Sau khi lời nói vang ra thì anh cũng đứng lên định đi ra ngoài thì có 1 thân hình nhỏ bé dùng hết sức ôm chân anh không cho anh đi.
-Không ai khác chính là cô dù cho tuyệt vọng cỡ nào cô cũng phải níu cho được. Cô ôm lấy chân anh la lớn
-Trịnh tổng tôi không thể mất việc. Tôi không thể. Ngoài công ty anh ra sẽ không có công ty nào chịu nhận tôi bởi vì tôi không có bằng Đại học. Tôi không thể bị sa thải. Tôi thì sao cũng được nhưng mẹ tôi... Mẹ tôi quá cực khổ rồi tôi không muốn bà lo lắng - giọng cô như muốn nghẹn lại
Anh giờ phút này không hiểu chuyện gì. Nhưng khi nghe tới từ " Mẹ" thì anh có chút hơi ngủi lòng. Thật ra anh không có ý định sa thải cô chỉ là muốn xả cơn tức giận và muốn xem phản ứng của cô. Nhưng có lẽ anh hơi ác khi đùa cợt chuyện này thì phải. Nước mắt cô cứ giàn giụa không hiểu sao anh cảm thấy rất khó chịu khi thấy cô khóc. Nhưng anh vẫn lạnh lùng xem thử cô tới đâu. Giọng lạnh vẫn vang lên
-Buông ra! Cô nghe không?_ anh nói
Cô vẫn không buông thậm chí còn xiết chặt hơn và nói
-Nếu anh sa thải tôi. Tôi sẽ ôm chân anh đến suốt đời. Cùng lắm tôi và anh cứ như vậy, anh thì đứng còn tôi thì nằm ôm chân anh đến già. Tôi và anh sẽ cùng ở đây đến khi nào anh thay đổi quyết định. Có thể tôi gan to nhưng thật sự tôi không còn cách nào giải quyết tốt hơn - cô vừa khóc vừa nói
Mặt anh thoáng chút ngơ ngác. Thật là buồn cười. Nếu anh muốn đi thì 100 người như cô cũng không cản được nói chi là 1 mình cô. Lòng anh lại có cảm giác thích thú lạ thường. Anh đã xả hết cơn tức giận rồi thì dong dài với cô làm gì. Cuộc xả cơn tức giận đã xong anh lại trở thành 1 người cao thượng:
-Được! Tôi sẽ không sa thải cô. Nhưng có 1 điều kiện - anh nói
Tưởng chừng như vô vọng khi nghe câu nói đó của anh mắt cô liền bừng sáng và nói
-Điều kiện gì cũng được chỉ cần anh không sa thải tôi - cô nhanh chóng đáp lại
Anh lạnh lùng nói:
-Từ nay về sau nếu cô làm sai chuyện gì dù nhỏ nhất cũng phải bị thôi việc _ Anh nói
Cô biết sẽ rất khó khăn nhưng vẫn phải gật đầu vì đây là cơ hội cuối cùng cô không thể để mất
-Được! Tôi đồng ý_ cô nói bằng giọng hết sức quyết đoán
Nhận thấy vấn đề đã được giải quyết nhưng cô gái nhỏ này vẫn chưa có ý định buông chân anh ra thì phải. Thế nên anh gằng giọng hỏi:
-Cô định ôm chân tôi đến khi nào. Thay vì ôm chân tôi cô nên về phòng mà thu dọn hành lý đi. Chiều nay 17h chúng ta sẽ bay về nước _ anh nói