• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau khi Lâm Trung Nhân tỉnh lại thì mới 6h sáng. Thấy cô vì mệt mà ngồi gục cả người lên giường bệnh của Trịnh Tuấn. Trong lòng Lâm Trung Nhân cũng cảm thấy vui cho anh. Từ nhỏ đến lớn cậu và Trịnh Tuấn cùng lớn lên tất nhiên những gì xảy ra trong cuộc đời anh Lâm Trung Nhân cũng đều biết cả. Hôm nay đã có người thật lòng với anh trong lòng Lâm Trung Nhân không khỏi mừng rỡ. Cậu sớm xem anh là người anh em của mình nên khi thấy anh hạnh phúc cậu cũng được vui lây.


Lâm Trung Nhân vội rời khỏi bệnh viện về nhà để kêu người giúp việc làm vài món điểm tâm bổ dưỡng cho cô và anh sẵn tiện nhờ họ lấy quần áo cho cô và anh luôn.


Khi Trịnh Tuấn tỉnh lại thì đã 7h sáng. Ánh nắng vàng vẫn len lỏi quan tấm màn trắng chiếu vào phòng. Mi anh nhíu một chút rồi dần dần  mở mắt ra. Đôi mắt đen như mực của anh đảo quanh phòng bệnh rồi nhìn xuống giường của mình.


Mắt anh đột ngột tràn đầy tia ấm áp của sự hạnh phúc. Ánh nắng ngoài kia dù có ấm áp cỡ nào cũng không bằng ánh nắng này. Cô vì mệt mà ngồi gục cả người lên giường bệnh của anh. Hình ảnh này làm anh cảm thấy ấm áp cực hạn. Mở mắt ra được nhìn thấy cô đầu tiên là anh đã vui rồi. Một tay của anh bị cô ôm lấy mà ngủ làm tâm trạng anh cảm thấy rất tốt. Anh dùng tay còn lại của mình để vuốt tóc cô


Cô khá nhạy cảm nên khi anh đụng vào tóc mình không bao lâu thì cô đã tỉnh giấc. Mắt cô mở ra thì thấy anh đã tỉnh. Cô liền ngồi thẳng lại nở nụ cười tỏa nắng như chào đón anh tỉnh lại


-Anh tỉnh rồi sao. Anh đợi em đi gọi bác sĩ_ cô nói xong liền đứng lên nhưng lại bị tay anh kéo lại ngăn cản


-Một lát nữa hẳn gọi. Anh có chuyện muốn nói_ Trịnh Tuấn


Cô đành ngồi xuống và hỏi.


-Có chuyện gì sao?_ cô hỏi


-Cả đêm qua em ở đây sao. Tại sao không về nhà nghỉ ngơi_ anh ôn hòa hỏi. Chưa bao giờ anh lại ôn hòa dịu nhẹ như lần này làm lòng cô như muốn mềm nhũn ra


-Ừ! Anh như thế này làm sao em về được_ cô hiển nhiên nói những gì mình nghĩ


-Anh mạng lớn không chết được đâu_ anh nói


-Nói bậy. Nếu chẳng may hôm qua anh xảy ra chuyện gì thì em phải làm sao đây_ cô nói dứt câu thì nước mắt lại tiếp tục chảy xuống


-Sao lại khóc. Ngoan đừng khóc. Em sợ anh chết sao?_ Trịnh Tuấn thấy cô khóc thật sự  trong lòng anh rất đau đớn


-Đừng nhắc tới chữ chết nữa có được không!_ Lương Thuần Mỹ


-Thôi được rồi. Sao em lại khóc_ anh tuy biết được lý do nhưng vẫn muốn nghe từ miệng cô nói


-Không biết. Chắc thừa nước mắt _ Lương Thuần Mỹ giận dỗi nói


-Anh...anh đau quá_ đột ngột anh kêu đau làm cô giật bắn cả người vội đứng dậy nắm lấy tay anh hỏi


-Anh đau chỗ nào hả?. Chỗ nào?_ Lương Thuần Mỹ cuống cuồng sờ soạng lung tung


-Mới thế em đã cuống lên vậy sao còn phủ nhận. Rõ ràng là lo cho anh phải không?_ anh cười hỏi


Chuyện này thật khiến cô dễ khóc dễ cười mà


-Anh ngày càng biết nhiều trò mà_ cô trừng mắt lên với anh tỏ vẻ giận dữ


-Nhờ em cả thôi. Bữa sau dù có lo cho anh thì cũng phải biết giữ sức khỏe. Còn nữa đừng có cuống mà sờ lung tung _ anh nói rồi cười lên càng làm cô muốn tìm cái lỗ rồi chui xuống cho xong


-Thôi em đi gọi bác sĩ_ cô đỏ mặt nói rồi liền đứng lên chạy ra ngoài kêu bác sĩ


Bác sĩ liền đến khám cho anh rồi báo cho cô anh đang tiến triển sức khỏe rất tốt rồi ra ngoài. Cô liền giúp anh đánh răng rửa mặt rồi mình cũng vào nhà vệ sinh để làm VSCN.  Một lát sau thì Lâm Trung Nhân vào. Lâm Trung Nhân mang thức ăn và quần áo cho cô và anh


-Trịnh Thiếu tỉnh rồi à. Tôi có về nhà nhờ người làm nấu canh tẩm bổ cho hai người đây. Cô Trịnh à tôi có nhờ quản gia Phương lấy quần áo cho cô_ Lâm Trung Nhân


-Cảm ơn anh trợ lý Lâm. Trợ lý Lâm cũng cùng ăn đi_ cô cười tươi nói


-Không cần. Tôi đã ăn rồi_ Lâm Trung Nhân nói


Cô khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi lại lấy canh vào chén đem lại đút cho anh ăn. Canh còn nóng nên cô phải thổi một chút mới đút cho anh được. Cảnh tượng này thật khiến Lâm Trung Nhân ngại quá đi nhưng biết làm sao, cậu đành ngồi ghế sofa giả mù giả điếc thôi









Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK