"Cạch..." tiếng cửa phòng tắm mở ra. Lương Thuần Mỹ trên người mặc váy ngủ tơ lụa mỏng bước ra. Tóc cô vừa mới gội nên xõa lung tung trước ngực còn phản phất hương thơm vô cùng quyến rũ. Cô ngồi trước bàn trang điểm của mình dùng máy sấy tóc để sấy tóc của mình
Trịnh Tuấn từ phòng làm việc trở lại. Anh đi tới gần cô lấy máy sấy từ cô để giúp cô sấy tóc
-Để anh giúp em!_ anh vừa nói vừa nhẹ nhàng sấy tóc cho cô
Cô mỉm cười nói " anh đi tắm đi. Em tự làm được mà!"
-Không sao. Anh giúp em xong rồi tắm cũng được_ Trịnh Tuấn
Sấy được 10' thì tóc cô cũng khô hẳn nên anh mới chịu đi tắm. Tiếng nước trong phòng tắm chảy rào rào được một hồi thì dừng hẳn lại, anh mở cửa rồi đi ra ngoài trên người chỉ quấn một cái khăn.
Cô đang ngồi trên giường nhìn thấy cảnh tượng này ngay tức khắc mặt đỏ bừng bừng. Không phải cô đen tối đâu nha, nhưng mà cảnh trước mắt không cho cô sự trong sáng khi nhìn. Tuy anh và cô xảy ra quan hệ không phải một lần nhưng cô vẫn cảm thấy hồi hộp như lúc ban đầu nên hai tay bất giác kéo chặt tấm chăn mà mình đang đắp tâm trạng cùng lúc căng thẳng hơn, tất cả những hình ảnh này đều được thu hồi vào ánh mắt sắc bén của anh. Anh tiến tới ngồi trên giường cạnh cô, ánh mắt yêu thương hết sức dịu dàng nhìn cô, đôi môi mỏng cong lên một đường lộ rõ ý cười.
-Em làm gì mà mặt mày đỏ quá vậy?. Có cần uống thuốc không?_ anh tà mị hỏi
Cô đang căng thẳng nghe xong câu hỏi của anh thì y như bầu trời sụp đổ, hình tượng của cô bị tàn phá một cách thê thảm dưới tay anh. Cô oán hận bản thân sao mà quá nhạy cảm chỉ mới thấy cảnh này mặt đã đỏ như cà chua
-Em...em...không sao. Không...cần uống thuốc_ cô ấp úng nói
-Bà xã!!!_ anh đột ngột ngọt ngào gọi từ mà trước giờ anh chưa nghĩ mình sẽ nói với một cô gái nào đó
-Hả...anh vừa mới nói cái gì đó?_ cô không biết mình có nghe lầm hay không. Cách gọi này cô chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó người đàn ông gọi cô một cách thân mật này lại là anh, cho dù ngủ cô cũng không mơ tới
-Bà xã! Bà xã! Bà xã!..._ anh lại vui vẻ gọi nhiều lần
-Anh...cách gọi này hình như không quen cho lắm với lại em nghe nó có hơi sến thì phải_ cô xấu hổ rụt đầu nói
-Bà xã chúng ta là vợ chồng với nhau cách xưng hô này là chuyện hết sức bình thường. Cho nên từ nay về sau em phải gọi anh là "ông xã"_ anh nói
-Nhưng mà em...không quen_ cô oan ức nói. Anh thật quá đáng mà
-Không quen cũng phải quen!. Cái gì anh cũng nuông chiều em được nhưng chuyện này bắt buộc em phải thực hiện_ anh nói
-Anh nuông chiều em sao?. Nghe có hơi sai thì phải_ Lương Thuần Mỹ thì thào nói nhỏ như oán trách anh nhưng không dám nói lớn