Sau khi được anh ủng hộ hết sức cô đã nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ cho cuộc thực tập sắp tới. Và cuối cùng điều gì đến cũng đến.
Ngày cô sang Mỹ cũng tới rồi. Anh cũng tiễn cô ra sân bay. Ân cần chăm sóc cho cô ở sân bay khiến các nữ sinh viên khác không khỏi ganh tị
- Nhớ lời anh dặn. Sang đó phải chăm sóc tốt cho bản thân. Thực tập tốt để sớm về với anh. Phải thường xuyên gọi về_ anh dặn dò kĩ lưỡng
- Anh cứ làm như em đi luôn không bằng. Cao nhất là 1 tháng thôi mà. Anh làm quá rồi_ cô cười tươi nói
- Chỉ là anh không nỡ xa em. Bây giờ chỉ cần em không muốn đi. Chỉ cần em đổi ý anh sẽ đưa em về ngay lập tức và bằng cấp gì đó em sẽ vẫn nhận được như thường lệ_ anh uy quyền nói
- Em không đổi ý đâu. Em muốn dựa vào sức mình_ cô nói
- Anh không cản em nữa. Mấy hôm nay em ăn không được ngon miệng nên anh có phần lo khi em một mình bên Mỹ cho nên em nhớ gọi về cho anh nghe không?. Chỉ cần em không ổn anh sẽ bay sang Mỹ ngay_ anh nói
_ Em biết rồi_ cô vừa nói dứt câu anh liền ôm chầm cô vào lòng
Khoảng vài phút rồi buông ra. Cô cũng vẫn phải lên máy bay vì máy bay sắp cất cánh rồi. Còn anh vẫn đứng đó cho đến khi máy bay đã bay cao
Mất hàng đống giờ bay cuối cùng máy bay cũng hạ cánh. Cô cũng như các sinh viên khác được hướng dẫn viên của trường đưa đến khách sạn để nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi ở khách sạn 1 ngày cho lại sức rồi hôm sau mới bắt đầu cuộc thực tập. Ban ngày cô cùng đoàn sinh viên thực tập còn ban đêm thì trở về khách sạn. Và mỗi người có thể tự mình di dạo nếu muốn. Nhưng cô lại không muốn đi đâu vì cô không rành đường ở đây. Hàng ngày đều trôi qua đều đặn, cô vẫn nghe lời anh dặn dò, vẫn gọi về thường xuyên cho anh an tâm. Chỉ là việc ăn uống của cô không được thuận lợi. Không biết có phải vì không hợp khẩu vị không nhưng thấy thức ăn như cá thịt cô lại cảm thấy buồn nôn và khó chịu nhưng cô lại không muốn nói với anh về điều này vì sợ anh sẽ lo lắng
Gần 2 tuần trôi qua. Cuộc thực tập được thông báo sẽ kéo dài 1 tuần nữa mới kết thúc. Sau khi mệt mỏi từ nơi thực trở về. Cô tắm rửa sạch sẽ rồi đi dạo lanh quanh gần khách sạn cho thoải mái. Vì khách sạn cô ở là trung tâm của thành phố New York ở Mỹ nên cô chỉ cần đi lanh quanh một chút là có thể tới công viên hay khu mua sắm đắt đỏ của thành phố. Vốn dĩ lúc đi anh có đưa thẻ cho cô nhưng tính cô lại không thích dùng tiền nhiều. Lại không có hứng mua sắm thêm quần áo vì ở nhà còn quá nhiều. Nên cô đi dạo ở công viên cho mát
Công viên ở đây có vẻ khá yên tĩnh vì giờ cũng hơn 21h tối. Nhưng khi cô vừa ngồi xuống nghỉ chân vì mỏi thì nhìn thấy một cảnh khiến trong lòng bất chợt nôn nao
Một chiếc xe hơi sang trọng dừng cách cô không xa. Một người đàn ông với bộ âu phục màu xám tro lịch thiệp bước xuống đứng dựa vào cửa xe ngước mặt nhìn bầu trời về đêm đầy sao. Nhìn hắn có vẻ khá mệt mỏi và ngột ngạt với cuộc sống. Nhưng càng nhìn lâu cô lại nhận ra cảm giác thân quen đến kì lạ...thật sự rất quen
Cô nhanh chóng đứng dậy đi về phía hắn. Hắn vẫn yên tĩnh đứng ở đó không hề nhúc nhích. Cô tới càng gần càng nhận diện được khuôn mặt của người đàn ông. Khi thật sự khoảng cách cận kề cô đã chắc chắn mình không nhìn lầm đó chính là....chính là Kai. Không ngờ Trái Đất này tròn như vậy. Một nơi đông đúc chật chội như vậy lại có thể gặp lại người tri kỷ thất lạc không lí do
Dường như anh chợt cảm nhận được tiếng bước chân rất nhẹ rồi dừng hẳn lại. Anh dường như cảm nhận được một cặp mắt đẹp đang nhìn anh rất sâu và anh đang cảm nhận được một cảm giác và một mùi hương thân thuộc mà anh đang rất cần vào lúc này. Đành ngước xuống mở cặp mắt xanh nhìn thẳng vào cô gái với vóc dáng thon gọn nhỏ nhắn đang đứng rất gần anh, đang nhìn anh rất chăm chú mà tim anh đập loạn nhịp. Anh muốn bật khóc vì bất ngờ. Sao anh có thể...gặp cô ở đây chứ. Ông trời đang có ẩn ý gì với anh chăng
- Lâu quá anh không nhận ra em là ai nữa sao Kai_ cô nghẹn ngào hỏi anh
Dù tình cảm cô dành cho anh chỉ dừng ở tình bạn nhưng thật sự cô rất lo lắng cho anh. Anh ra đi đột ngột làm cô rất bất an
- Em là ai?_ Kai hỏi lại
- Anh dám..._ cô vừa tức vừa vui gằng giọng