Cô vừa từ taxi xuống liền mở to mắt trầm trồ khen ngợi:
-WOW công ty này lớn quá lại còn đẹp nữa chắc giám đốc ở đây là người rất tinh tế. Mình mà được làm việc ở đây thì con gì bằng, công ty lớn vậy chắc trả lương nhân viên khá lắm như thế mình có tiền gửi về cho mẹ rồi - cô vừa thốt lên vừa nhìn vào cái tên của tập đoàn " Trịnh Thị"
Những cô gái khác cũng muốn có việc làm nên cũng đã đến nơi ngồi chờ. Cô thấy bọn họ ngồi đó trong lòng có chút lo lắng sợ rằng mình không được tuyển. 10 phút sau có 2 người đàn ông cực kỳ đẹp trai đi ngang qua, 1 người đi ở trước 1 người đi phía sau nhìn cũng biết đó là giám đốc công ty cùng trợ lý của mình, cộng với việc người đàn ông phía trước đi qua chỗ nào thì chỗ đó vang lên tiếng chào tôn lên vị trí và quyền lực của anh trong công ty " Trịnh Tổng " người nào đi qua cũng chào như thế có điên và ngu mới không biết anh ta là sếp tổng.
Nhưng bây giờ trong đầu của.
Lương Thuần Mỹ là " sao nhìn anh đã thấy quen quá zậy ta"
Trợ lý theo anh vào phòng giám đốc chưa đầy 5' thì ra mời những người đến xin việc vào.
Chưa đầy 20' mà anh đã phỏng vấn hơn 10 người. Hơn 10 người đi ra từ phòng anh đều là khuôn mặt bí xị, méo mó.
Một cô gái vừa đi ra liền ngồi xuống cạnh Lương Thuần Mỹ thở dài và bắt chuyện với cô " Cô cũng đừng hi vọng nhiều mắc công lại thất, haizz Trịnh Tuấn anh ta đẹp trai như thế mà sao hắc ám lạnh lùng quá zậy anh ta mới hỏi tôi vài câu mà đã nói", "Tôi không thể tuyển cô". " Tại sao vậy chứ" cô gái trách móc
Trước chuyện này cô chỉ có thể mỉm cười nhẹ. Ngồi 1 lát thì tất cả các người còn lại đều đã phỏng vấn xong cuối cùng là cô. Cô bước vào, trong lòng bất an tim đập thình thịch toát mồ hôi lạnh cố gắng bình tĩnh
-Trịnh Tuấn chào anh- Lương Thuần Mỹ nói bằng giọng hết sức thản nhiên
Khi nghe lời chào anh đang ngồi ghế xoay đối diện với cửa sổ sát đất liền quay ghế lại đối diện với cô. Trên mặt đen xì anh không ngờ 1 nhân viên chưa được tuyển lại dám gọi cả tên lẫn họ của anh điều này trên đất nước Trung Quốc ít người làm bởi vì bọn họ sợ quyền lực trong tay anh vậy mà 1 cô gái như cô lại dám ngang nhiên đứng trước mặt anh mà gọi tên anh như gọi tên 1 con thú cưng mà cô ta nuôi vậy tên anh mà cô có thể kêu 1 cách dễ dàng. Anh nhìn thẳng mặt cô và hỏi :
-Cô vừa chào kiểu gì vậy? - anh lạnh nhạt hỏi.
Cô vẫn bình tĩnh trả lời :
-Tôi chào anh Trịnh Tuấn, anh còn muốn tôi chào mấy lần nữa - cô trả lời 1 cách tự nhiên vừa nói vừa sát lại bàn làm việc của anh nhìn chằm chằm vào anh không ngờ 2 giây sau cả anh và cô cùng hỏi 1 câu:
-"Là anh?" _ " Là cô?" cả 2 nhìn nhau nhưng anh vẫn làm như không có gì quay mặt đi chỗ khác nói:
-Cô đi ra đi tôi không tuyển cô - Trịnh Tuấn
-Tại sao? - cô phản bác hỏi lại
-Vì cô không biết cách cư xử, không biết cách ăn nói - anh nói
-Tôi không biết cách cư xử còn anh biết hả, nãy giờ tôi có làm gì anh chứ tôi đánh anh hay tôi sàm sỡ anh mà anh nói tôi không biết cách cư xử - cô la lên bất chấp
-Cô nghĩ đi có nhân viên nào chưa được tuyển mà vào đây chào như cô không. Bộ cô không còn lời chào nào khác hả có cần phải lôi cả tên lẫn họ của tôi ra không - anh bắt đầu nói lý
-Anh chưa làm sếp tôi mà anh bảo tôi gọi anh là Trịnh tổng hay Sếp tổng gì đó hả? - cô không chịu thua
-Cô.... cô...- anh tự nhiên thua lý cô, điều này trước giờ chưa từng xảy ra ai cũng thua lý của anh nhưng ngày hôm nay anh lại thua cô. Lòng có chút hứng thú kì lạ nói :
-Đây là công ty của tôi tuyển ai là chuyện của tôi - anh nói bằng giọng quyền lực
-Anh sao mà không công bằng gì hết zậy? Anh vì thù riêng mà không nhận tôi vào làm, tôi mong sao những phóng viên hâm mộ anh ngoài kia biết được câu nói này của anh và chuyện sáng nay ở nhà tôi cho họ biết cái vẻ đẹp rạng ngời bên ngoài của anh chỉ che đi cái lòng tiểu nhân rách nát của anh- cô không còn kiên nhanhẫn cứ nói bất chấp
Mặt anh bắt đầu đen hơn
-Vậy cô cho tôi xem bằng ĐH cuả cô công ty tôi lớn cần người học cao- anh nói 1 cách đắc ý