“Chẳng qua cô ta chỉ là một người sống thực vật không có chút sức đe dọa nào, sao tôi phải đố kỵ chứ.” Mộ Chỉ Ninh châm biếm.
“Không tin thì cứ việc đi hỏi cái người đưa cô ta đi ấy, Mộ Ngôn Tâm chết chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Vân Mỹ bịt lây hai tai rồi hét lên một tiếng, sau đó kích động chạy ra ngoài.
Mộ Chỉ Ninh thấy bà ta chạy đi thì cuối cùng cũng không nhịn được mà cười to thành tiếng.
Vốn dĩ cô ta vẫn hơi nghi ngờ những lời Phó Âm nói, nhưng hiện giờ thấy phản ứng của Vân Mỹ thì cuối cùng cô ta cũng có thể chắc chắn được rằng Mộ Ngôn Tâm thật sự đã gặp chuyện rồi, sẽ không còn ai tranh giành thân phận người thừa kế nhà họ Mộ với cô ta nữa.
Cuối cùng thì cô ta cũng cầm đằng chuôi!
Giờ đây cả Sanh Ca và Mộ Ngôn Tâm đều đã chết, không còn ai có thể xen vào giữa cô ta và Phong Ngự Niên được nữa, cũng không còn ai ngăn cản cô ta trên con đường tiến tới danh vọng tiền tài.
Trong lòng Mộ Chỉ Ninh cảm thấy vô cùng hả hê.
Cô ta dùng nĩa xiên một miếng salad bỏ vào miệng, khóe miệng vẫn không ngừng giương cao mỉm cười.
Mới ăn được hai miếng, cô ta đã bỏ đĩa salad xuống mặt bàn cạnh đầu giường, sau đó vén chăn ra.
Người giúp việc thấy thế bèn vội vàng chạy đến đỡ cô ta, không hiểu: “Cô chủ, cô muốn làm gì?”
“Ra viện.”
Mộ Chỉ Ninh nói, giọng điệu vô cùng kiên quyết, dưới sự dìu đỡ của người giúp việc mà ngồi xuống xe lăn, sau đó ra khỏi phòng bệnh.
Vân Mỹ đi ra từ bệnh viện, bà ta vội vàng sai tài xế riêng lái xe chở mình tới biệt thự Lộc Hoa.
Lúc này đã khuya, trời tối nhiều sao càng làm tăng thêm sự lãng mạn cho khung cảnh đêm tĩnh mịch.
Bà ta tức tối xông thẳng vào sân, khiến quản gia và đám người giúp việc vốn đã đi ngủ đều bị đánh thức.
“Đã khuya lắm rồi, bà có chuyện gì thì đợi sáng mai hãy tới tìm tổng giám đốc Lộc.”, Quản gia trong bộ dạng mắt lim da lim dim ra tiếp đón bà ta, đồng thời cũng cố hết sức để nói chuyện lịch sự.
“Tôi không cần biết! Hôm nay tôi nhất quyết phải gặp được con gái tôi!” Vân Mỹ đỏ mắt, hung hăng đẩy quản gia ra: “Nói cho tôi biết, Ngôn Tâm nhà tôi đâu?”
“Xin bà nhỏ tiếng một chút, bà cứ thế này sẽ đánh thức những người khác mất, mời về cho.” Quản gia thấy tâm trạng Vân Mỹ có vẻ kích động thì lập tức bảo người giúp việc tới ngăn bà ta lại.
“Các người còn đứng đấy là gì! Mau qua phụ một tay!” Vân Mỹ ngoảnh đầu lại, hét lên với mấy tên vệ sĩ đằng sau.
Nhân lúc vệ sĩ và đám người giúp việc đang vật lộn nhau, Vân Mỹ chen lấn rồi xông vào trong căn biệt thự.
Bà ta ngẩng đầu lên thấy đèn trên tầng ba vẫn sáng bèn vội vàng đi lên.
Lộc Hoa đang đứng ở cửa thang tầng trên nhìn thấy Vân Mỹ, anh còn chưa kịp nói gì thì đã bị bà ta hùng hổ túm lấy ống tay áo.
“Con gái tôi đâu? Tôi muốn gặp nó ngay bây giờ!”
Lộc Hoa cau mày, kéo tay áo mình ra khỏi tay bà ta, điệu bộ rất sang trọng sửa lại ống tay áo một chút rồi nói: “Cô yên lặng một chút, hiện giờ cô ta đang điều trị trong phòng trên tầng ba, cô có thể yên tâm được rồi.”
“Không được, bây giờ tôi phải gặp nó ngay.”
Không thể tận mắt nhìn thấy Mộ Ngôn Tâm còn sống thì bà ta không thể nào yên tâm nổi.
Sanh Ca nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau thì mới đi ra ngoài xem, nhìn thấy cảnh này, cô mới đi đến.
“Bà Mộ, lúc đưa cô cả Mộ đi tôi đã từng nói sẽ đảm bảo an toàn cho cô ấy, lúc đó bà cũng đồng ý rồi, sao nửa đêm nửa hôm lại tới quấy rầy biệt thự, như thế này là sao?”
Vân Mỹ nhìn thấy Sanh Ca thì lập tức níu lấy không buông: “Hiện giờ tôi không thể nghĩ được nhiều đến thế, tôi muốn chấm dứt hợp tác với các người! Cho tôi gặp Ngôn Tâm ngay bây giờ, tôi phải đem con bé đi!”
Sanh Ca nhíu mày không nói, đồng thời gỡ tay bà ta ra.
“Bà lo cho con gái, việc này tôi có thể hiểu, nhưng mong bà đừng quên mình đại diện cho cả nhà họ Mộ, chẳng lẽ trong công việc làm ăn, nhà họ Mộ lại là kẻ lật lọng như vậy sao? Tôi không đồng ý để bà đưa cô ấy đi.”
Vân Mỹ nhất thời cứng họng không biết phản bác lại như thế nào, sau cùng đành mặt dày khóc lóc om sòm.
“Dù sao nếu hôm nay các người không cho tôi gặp con gái mình thì tôi sẽ chết ở đây, tôi sẽ không đi đâu cả!”
Sanh Ca đang định kêu người tới tiễn khách thì đột nhiên người giúp việc vẫn luôn chăm sóc cho Mộ Ngôn Tâm hớt hải từ trong phòng chạy ra.
“Cô chủ, không xong rồi! Tình trạng của cô cả Mộ chuyển biến xấu!”
“Cái gì?”
Vân Mỹ nghe rất rõ những lời người giúp việc kia vừa nói, bà ta bất chấp tất cả đẩy Sanh Ca ra rồi xông vào phòng.
“Ngôn Tâm thế nào rồi? Mau cho tôi vào nhìn con bé!”
Sanh Ca nhanh nhạy kịp thời giữ bà ta lại, không để bà ta vào trong phòng phẫu thuật.
“Hiện giờ bà vào trong làm gián đoạn quá trình phẫu thuật mới thực sự làm hại đến Mộ Ngôn Tâm! Chẳng lẽ bà muốn mất đi con gái mình mãi mãi hay sao?”
Vân Mỹ bị lời nói sắc bén và ánh mắt nghiêm khắc của Sanh Ca chế trụ.
Bà ta sững lại mấy giây rồi lại tiếp tục vùng vẫy hòng thoát khỏi sự ngăn cản của cô, nhưng dù thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay của Sanh Ca, đành giận dữ nói: “Cô đừng có mà dọa tôi! Cô đưa con gái tôi đi, tôi còn chưa xong với mấy người đâu! Hôm nay tôi nhất định phải gặp được con bé!”
Bà ta dùng sức cạy những ngón tay của Sanh Ca, dùng hết sức bình sinh cũng không thể thoát khỏi vòng vây của cô.
“Thả tôi ra! Để tôi vào trong!”
“Được thôi, vậy bà vào đi! Làm gián đoạn quá trình phẫu thuật, nếu như Mộ Ngôn Tâm xảy ra bất trắc thì đều do bà hết!”
Đột nhiên Sanh Ca buông tay ra, khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn bà ta.
Vân Mỹ lảo đảo hai bước mới đứng vững, bà ta không thể tin nổi nhìn cô.
“Cô dám! Dám tự mình phẫu thuật cho Ngôn Tâm?”
“Đúng, nhưng bác sĩ làm phẫu thuật cho cô ấy là Lộc Mặc, anh ấy là thạc sĩ vô cùng giỏi trong ngành y, đạt được vô số giải thưởng quốc tế, đứng đầu giới phẫu thuật. Chỉ cần là những ca phẫu thuật anh ấy từng thực hiện thì đều không có ca nào thất bại cả. Bà cũng từng nghe qua danh tiếng của anh ấy rồi. Nếu giờ bà xông vào bên trong, làm ảnh hưởng tới quá trình Lộc Mặc làm phẫu thuật thì mới chính là hại đến con gái bà!”
Vừa bước tới cửa, Vân Mỹ tay nắm lấy khóa cửa định mở ra nghe Sanh Ca nói vậy thì chần chừ một lúc.
Hồi trước bà ta và Mộ Kiến Đức đã từng muốn mời Lộc Mặc tới khám cho Ngôn Tâm, nhưng danh tiếng của đối phương quá lớn, tính cách anh ấy lại còn lạnh lùng, rõ ràng một gia đình chỉ hơi khá giả một chút như nhà bà ta không thể mời được.
Bây giờ Sanh Ca lại nói đích thân Lộc Mặc cầm dao phẫu thuật cho Mộ Ngôn Tâm ư?
Rốt cuộc bà ta có nên tin người phụ nữ này không…
Vân Mỹ vẫn đứng ở trước cửa phòng, chỉ cần bà ta đẩy nhẹ cảnh cửa ra là có thể nhìn thấy đứa con gái yêu quý của mình rồi.
Bà ta đã phải đấu tranh nội tâm rất lâu.
Cuối cùng thì.
Bà ta đành thu lại tay.
“Sanh Ca, tôi sẽ tin cô lần này, nhưng vẫn câu nói cũ, nếu như Ngôn Tâm xảy ra chuyện thì mấy người không xong với tôi đâu!” Bà ta không cam tâm buông ra lời này rồi xoay người rời khỏi căn biệt thự.
Sanh Ca và Lộc Hoa nhìn nhau, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại đi vào bên trong phòng phẫu thuật.
Chân trời dần sáng.
Vân Mỹ ngồi xong xe hơi, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.
“Bà chủ, hiện giờ chúng ta…” Tài xế hỏi dò.
“Về biệt thự nhà họ Mộ.”
Bà ta trừng mắt, trên gương mặt thoáng hiện lên vẻ độc ác.
Chiếc BMW màu đen chậm rãi tiến vào trong nhà để xe của ngôi biệt thự, Vân Mỹ điều chỉnh lại sắc mặt rồi đi vào bên trong.
Mộ Kiến Đức đang ngồi xem tin tức sáng sớm trong phòng khách, bên cạnh là Mộ Chỉ Ninh.
Đúng là một cảnh thượng bố con hòa thuận.
“Hu hu hu chồng ơi!”
Vân Mỹ vừa vào đến cửa đã cất cao giọng, lập tức phá vỡ bức tranh hài hòa kia.
Hai người đang ngồi trên sô pha đồng loạt quay lại nhìn, chỉ thấy Vân Mỹ bày ra vẻ mặt đau buồn muốn chạy nhào về phía Mộ Kiến Đức, vừa khóc vừa hét lên: “Chồng ơi! Con gái chúng ta mất rồi!”