Cổ họng Phong Ngự Niên vì họ mà khản đặc lại, anh không muốn nói chuyện, bèn trở mình rồi tiếp tục ngủ.
Tối hôm qua lúc anh chạy tới, đúng lúc nghe thấy tiếng hét của Sanh Ca, chính mắt nhìn thấy cô nhảy xuống nước.
Cái cảm giác bản thân mất khống chế điên cuồng thật sự khó chịu tới nghẹt thở.
Chỉ là nghĩ thôi, trong lòng cũng đau không thể chịu nổi.
Anh tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy diễn ra thêm lần nào nữa.
Tự Niên thấy anh không nghĩ gì tới bản thân, thực ra anh ta biết thừa anh sẽ không nghe mấy lời khuyên nhủ hay can ngăn này.
Theo Phong Ngự Niên bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên anh ta thấy anh vì một người mà liều cả mạng sống.
“Boss, anh nghỉ ngơi cho tốt, cần gì cứ gọi em, đừng cố quá.”
Tự Niên bất đắc dĩ thở dài, rót cho anh một cốc nước nóng để lên đầu giường, sau đó mới quay người rời đi, tiện thể đóng cửa phòng lại.
Cơ thể Phong Ngự Niên vẫn còn hơi nóng nóng, đầu óc cũng vẫn nặng nề mơ màng, chẳng mấy chốc anh đã ngủ thiếp đi.
Màn đêm đen nhánh buông xuống ngôi biệt thự, vô cùng tĩnh mịch.
Tự Niên đi xuống tầng hầm, vẻ mặt âm u.
Thất Niên và một vài anh em khác đang đứng canh trước cửa phòng tầng hầm.
Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất đã tỉnh dậy từ lâu, bọn họ thấy mình bị nhốt trong phòng thì vô cùng tức giận, không ngừng đập cửa gào thét.
Thất Niên thấy Tự Niên tới, bèn tiến lên trước hỏi: “Sao rồi? Boss đỡ chút nào chưa?”
Tự Niên gật đầu.
Thất Niên thở phào một hơi, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể xử lý luôn hai thứ này không? Từ lúc tỉnh lại bọn họ cứ liên tục mắng chửi, gào hét, tôi mà còn tiếp tục chịu đựng bọn họ nữa thì chắc sẽ biết thành con rùa mất.”
Sắc mặt Tự Niên không tốt chút nào, mặc dù anh ta không thể động đến Lộc Hoa nhưng chẳng lẽ lại không thể dạy dỗ cho hai tên tay sai này một trận để trút giận sao?
Chỉ cần giữ được mạng của bọn họ là tốt rồi.
“Mở cửa, tôi vào.”
Ngay lập tức, cánh cửa phòng tầng hầm được mở ra, Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất thấy vậy định co cẳng chạy ra ngoài nhưng nào có chạy được, hơn nữa còn bị ném lại xuống nền đất.
Lộc Thập Thất đang định hét toáng lên thì lập tức miệng bị nhét giẻ lau vào.
Lúc trước nể tình Lộc Thập Ngũ từng nói giúp Phong Ngự Niên mấy câu nên Tự Niên mới không nhét giẻ vào mồm anh ta.
Vả lại Lộc Thập Ngũ nãy giờ cũng khá im lặng, hoàn toàn ngược lại với tính khí nóng nảy của Lộc Thập Thất.
Lộc Thập Thất bị bịt miệng rồi mà vẫn còn cố ú ớ mắng chửi, Tự Niên bèn rút con dao ra, ánh mắt sắc nhọn, sau đó cắm chặt mũi dao xuống nền đất giữa hai chân Lộc Thập Thất, suýt chút nữa thì cắt trúng anh ta.
Lộc Thập Thất bị dọa sợ tới mức mắt mở trừng trừng.
Chỉ thiếu chút nữa thôi thì anh ta biến thành thái giám cả đời.
Thật là một người hung tợn!
Thấy anh ta hết vênh váo kiêu căng hẳn đi, Tự Niên mới cười nói: “Có trật tự nghe tôi nói không?”
Lộc Thập Ngũ không nói gì, Lộc Thập Thất thì lắc đầu lia lịa.
“Ông chủ của chúng tôi đã cứu cô Sanh Ca nhà mấy người, vậy mà cậu ba Lộc các không những không cảm ơn mà còn nhốt anh ấy lại, mặc kệ anh ấy sốt cao, như vậy có hơi quá đáng không? Chuyện này khiến mấy anh em tôi hơi bị bực đấy!”
Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất không biết Tự Niên muốn làm gì, cả hai người họ đều không nói năng gì.
Tự Niên lại tiếp tục: “Hai người làm công ăn lương cho nhà họ Lộc, làm việc cho cậu ba Lộc thì hẳn cũng nên chịu tội thay anh ta ha!”
Hai người họ lập tức không hẹn mà cùng có cảm giác nguy hiểm sắp rơi xuống người bọn họ.
Tự Niên cười tà mị, vỗ vỗ cánh tay hai người họ: “Cho nên xin lỗi nhé, hai người chịu khó để anh em bọn họ đấm cho mấy cái hả giận rồi sẽ được thả ra.”
Trút giận?
Đây rõ ràng là biến bọn họ thành bao cát để mặc sức đánh đấm mà?
Lộc Thập Ngũ biết mình không thoát được, anh ta vẫn cố cứng cỏi nói: “Đánh người không đánh vào mặt!”
Tự Niên mỉm cười: “Được, theo ý anh.”
Dù sao thì mặt mà bị đánh hỏng thì cũng không biết giải thích sao với chị Sanh Ca.
Tự Niên đứng dậy dựa vào cánh cửa rồi còn nói thêm một câu: “Ông chủ bọn tôi không biết chuyện này, hai người không được đổ trách nhiệm lên người anh ấy, có làm được không?”
Lộc Thập Ngũ biết lúc bị nhốt dưới tầng hầm, Phong Ngự Niên có bị sốt cao, thế nên anh ta vẫn luôn cảm thấy áy náy, thế là anh ta không hề do dự đáp lại: “Được, nhưng… mấy người có thể nhẹ tay chút được không?”
Tự Niên không nói gì, quay người ra khỏi tầng hầm, sau lưng nhanh chóng vang lên tiếng kêu la om sòm thảm thiết.
Nằm viện được hai ngày thì Sanh Ca xuất viện.
Việc đầu tiên cô làm là tới gặp hai tên sát thủ bị Lộc Hoa bắt được.
Thời tiết ngày càng lạnh, cô mặc một chiếc váy nhung dài màu đỏ, bên ngoài khoác măng tô đen, đôi môi tô son đỏ mọng, nhìn vừa quyến rũ lại vừa toát lên khí chất mạnh mẽ giống như một nữ cường.
Hai tên sát thủ bị Lộc Hoa nhốt dưới tầng hầm của biệt thự, dùng xích sắt xích lại cùng với ghế, trên người và mặt bọn họ đều có vết thương, chắc hẳn đã từng bị dùng bạo lực để tra khảo trước đó, miệng còn bị dán băng để tránh cắn lưỡi tự vẫn.
Vệ sĩ lấy ghế tới cho Sanh Ca, cô ngồi xuống, chỗ cô cách chỗ của hai tên sát thủ kia khoảng hai mét.
Nhìn thấy rõ mặt của một trong số hai tên sát thủ kia, Sanh Ca hơi hơi kinh ngạc, sau đó bèn nhếch miệng mỉm cười.
“Ồ, hóa ra là anh, người đàn ông duy nhất trên đời này chịu trả lời câu hỏi của tôi.”
Người nọ tỏ ra lạnh lùng, ngoảnh mặt sang hướng khác.
Sanh Ca vẫn rất kiên nhẫn.
Cô chống một tay lên cằm, gương mặt nhỏ nhắn cười tới mức xinh đẹp yêu kiều: “Anh trai, người khác có thể không biết mọi chuyện bên trong thế nào nhưng chắc chắn anh biết, nào, nói tôi nghe bí mật đó, tôi sẽ bảo họ thả hai người đi, còn cho hai người tiền cao chạy xa bay, thế nào?”
Giọng nói của cô nghe vô cùng êm tai.
Nhất là hai tiếng “anh trai” kia nghe mà nhũn cả người, anh ta bất giác liếc cô một cái, suýt chút nữa bị đôi mắt to tròn ngây thơ kia hút hồn.
Thật là yêu nghiệt!
Người này tức giân quay ngoắt đầu sang hướng khác, nhắm chặt mắt lại không để ý tới cô nữa.
Tổ chức của bọn họ vô cùng nghiêm khắc, nếu tiết lộ bí mật thì chỉ e còn chết thảm hơn, cắn răng không nói có lẽ còn tránh được một kiếp.
“Không nói sao?”
Sanh Ca chép miệng vô vị, nói với người bên cạnh: “Thả bọn họ ra.”
“Cô chủ, bọn họ còn chưa khai ra cái gì, cứ thế mà thả đi thật sao?”
Sanh ca gật đầu, biểu cảm giống như rất nghiêm túc.
Hai người kia còn đang chưa hiểu chuyện gì thì đã bị tống vào bao tải đen rồi bị đưa ra khỏi biệt thự của Lộc Hoa.
Sau khi người được thả đi, Lộc Hoa mới chạy vào hỏi: “Nhóc, thế này là sao?”
“Tìm vài người đi theo bọn họ, nếu có người muốn giết người diệt khẩu thì phải lập tức cứu.”
Nếu cô cứ thế thả người thì chắc chắn tổ chức kia sẽ nghĩ là hai tên sát thủ đã tiết lộ bí mật, dựa theo nguyên tắc hoạt động của bọn họ, nhất định sẽ tìm đến giết bọn họ để bịt đầu mối.
Bên đó càng ra tay nhiều lần thì lại càng dễ để lộ dấu vết, như vậy càng có lợi hơn cho sự điều tra của cô.
Lộc Hoa là một người thông minh, lập tức hiểu được ý cô, anh bèn sai người đi xử lý việc này.
Thấy mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, Lộc Sanh Ca định trở lại biệt thự bên biển.
Lộc Hoa hỏi: “Nhóc, hay em ở lại đây mấy ngày đi? Đồ ăn thím Trương nấu vẫn luôn vừa khẩu vị của em, anh sẽ kêu thím ấy nấu canh để em bồi bổ sức khỏe.”
“Không cần đâu, em đỡ nhiều rồi.”
Cô mỉm cười rồi đứng dậy rời đi.
Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất biết chuyện Sanh Ca trở về thì vô cùng vui vẻ ra đón tiếp.
“Chào cô chủ.”
“Ừm.”
Sanh Ca liếc hai người họ một cái.
Mặc dù bọn họ đã cố gắng giấu kỹ nhưng Sanh Ca vẫn rất tinh ý nhận ra có gì đó bất thường.
Lộc Thập Thất bị đánh nhiều hơn, cổ áo sơ mi vẫn không thể che được vết tím bầm sưng lên ở cổ anh ta.
“Cổ anh bị sao thế kia?”
Thập Thất lập tức lấy tay che cổ lại, sau đó quay sang nhìn Thập Ngũ.
“Tôi không cẩn thận bị ngã ấy mà.”
Ngã mà lại bị thương ở chỗ đó được hả?
Hai người bọn họ cúi gằm mặt xuống, không nói gì.
Sanh Ca híp mắt lại, không nói gì, sau đó cô đi vào phòng khách của tòa biệt thự.
Vừa mở cửa ra đã trông thấy Phong Ngự Niên đang đi xuống tầng dưới.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Phong Ngự Niên đã hạ sốt rồi, cơ thể vẫn còn hơn yếu, gương mặt tái nhợt, con ngươi lúc nào cũng tinh anh đen nhánh của anh hồi trước giờ lại không có chút thần sắc nào.
Sanh Ca còn thấy môi anh hơi khô, hơi hơi trắng bạc.
Sao nhìn anh lại có vẻ ốm yếu vậy?
Cô cau mày đứng ở cửa, không hề nhúc nhích.
Phong Ngự Niên thấy sắc mặt cô không tốt lắm, bèn vội vàng đi xuống, lặng lẽ lấy đôi dép đi trong nhà ra cho cô thay.
Sanh Ca càng cảm thấy kỳ lạ.
Không nói gì sao?
Hôm nay muốn đổi chiến thuật nên mới giả vờ bí hiểm sao?
Sao mới có hai ngày cô không về mà người ở nhà này đều trở nên kỳ quặc vậy?