Sanh Ca tự mình cho rằng những lời này hoàn toàn không có chút vấn đề gì, vô cùng đúng trọng tâm.
Với một đại gia đình có tư tưởng truyền thống như nhà họ Kỷ, Kỷ Ngự Đình lại là người nắm quyền hiện tại của nhà họ Kỷ, nên anh đương nhiên là sẽ rất tin vào những lời nhảm nhí về số mệnh này.
Vẻ mặt cô vô cùng chân thành, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Kỷ Ngự Đình.
Kỷ Ngự Đình ngồi sau ghế lau sạch vết cà phê chảy ra trên đôi môi mỏng, cả người khôi phục lại vẻ cao quý và lỗi lạc.
“Cô Lộc, thật ra đạo sĩ đã xem mệnh cho tôi, nói rằng bát tự của tôi có một ngũ hành nào đó quá thịnh so với 4 hành còn lại, gây mất cân bằng chân mệnh, sống dai, chuyên khắc mệnh hại chồng. Cô và tôi thật đúng là xứng đôi.”
Sanh Ca nhất thời nghẹn lời, trên mặt nở nụ cười nhưng trong lòng đã nổi điên lên rồi.
Có một câu “Con mẹ nó nhà anh!” không biết có nên nói hay không.
Cô nghiến răng nghiến lợi, giọng nói dịu dàng:
“Vậy thì thật là trùng hợp rồi!”
Kỷ Ngự Đình nhẹ gật đầu, nhưng lại đặt ly cà phê xuống, không dám uống thêm nữa.
Sanh Ca thực sự không muốn thất bại rời đi như vậy, cô tiếp tục bịa thêm chuyện: “Thật ra, còn một chuyện nữa mà chắc là cha tôi đã nói dối anh. Trước đây khi tôi và chồng cũ của mình làm cái chuyện không thể miêu rả kỹ đó, một lần tôi bất cẩn bị ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện. Bác sĩ nói rằng tôi cơ thể tôi rất yếu, bị vô sinh, cả đời này đoán chừng không có phúc có con được, chồng cũ của tôi đã chê tôi không sinh được nên mới ly hôn với tôi.”
Quay lưng về phía cô, Kỷ Ngự Đình lặng lẽ hít một hơi.
Cũng may là anh không có uống cà phê tiếp, cũng không bị nhồi máu cơ tim, nếu không thì anh đã bị nhồi máu cơ tim ngay tại chỗ rồi.
Sanh Ca xúc động và tiếc nuối sâu sắc nói:
“Cậu Ngự, với tư cách là người nắm quyền nhà họ Kỷ, về phương diện con cháu nối dõi hương khói phải được kế thừa tiếp mới được, nhưng điều này tôi thực sự không thể giúp gì được cho nhà họ Kỷ, cho nên cuộc hôn nhân này nên giải trừ, nếu không sẽ làm hại nhà họ Kỷ, lương tâm của tôi thực sự rất bất an đấy.”
Không chỉ có số mệnh éo le, mà còn bị vô sinh, đồng nghĩa với việc cuộc sống hôn nhân sẽ không được êm đẹp.
Đã nói đến mức độ này rồi, thì anh cũng nên có ý kiến rồi, phải không?
Kỷ Ngự Đình bình tĩnh lại một lúc rồi mới tiếp tục dùng giọng nói khàn khàn để trả lời: “Tôi không thích trẻ con, nên cô Lộc sẽ không sinh thì không sinh thôi. Bình thường công việc của tôi cũng khá bận rộn. Nếu sau này cô Lộc không thích cuộc sống có phương diện đó thì có thể… không cần.”
Sanh Ca: “?”
Chuyện này cũng có thể nhẫn nhịn à?
Nhà họ Kỷ của anh cũng không phải nhất định phải là Lộc Sanh Ca cô, cứ hành hạ cô như thế này để làm gì?
Cô nghiến răng, giọng bình tĩnh hết mức có thể hỏi: “Trông có vẻ như cậu Ngự ủng hộ chuyện này rồi nhỉ. Cuộc hôn nhân này là do ông cụ Kỷ tự mình quyết định, hay là cậu Ngự anh đã có ý đồ với tôi từ lâu rồi?”
Kỷ Ngự Đình: “Ông nội quyết định, tôi không phản đối.”
Ồ, nghe lời trưởng bối như vậy à?
Cháu cưng của ông nội à?
Ông anh bảo anh ăn cứt, sao anh không đi ăn?
Sanh Ca đầy một bụng lửa.
Tiếp tục nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến mức không thể được nữa!
Trong lòng cô cực kỳ chán ghét cái tên Kỷ Ngự Đình này cực kỳ.
Ấn tượng đầu tiên đã âm âm âm đến mức không thể âm được nữa!
Cô cũng lười phí lời nữa, đứng dậy vuốt ve nếp nhăng sau váy, thái độ cũng trở nên cứng rắn hơn.
“Tôi không ngại nói với cậu Ngự, thật ra tôi đã có người mình thích rồi. Tôi rất không hài lòng với hôn ước này. Tôi tin rằng cậu Ngự không muốn kết hôn với một người phụ nữ hai lòng. Dù sao, thì hôn lễ này tôi cũng sẽ sớm hủy thôi. Nếu cậu Ngự có thể tác thành giúp tôi ở trước mặt ông cụ Kỷ, thì xem như tôi nợ anh một ân tình, sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn.”
“Nói đến đây thôi, tôi đi đây.”
Cô cao ngạo liếc nhìn người đàn ông đang ngồi sau ghế, xoay người tiêu sái rời đi, đầu cũng không hề ngoảnh lại.
Từ đầu đến cuối Kỷ Ngự Đình cũng không hề quay lại.
Câu nói “Tôi đã có người mình thích” của Sanh Ca đã đâm sâu vào trái tim anh, đau đớn vô cùng.
Đôi mi dài và cong của anh khẽ rũ xuống, đôi mắt dần mờ đi, khuôn mặt điển trai tái nhợt.
……
Sanh Ca đi thẳng xuống cầu thang, mắt không hề nhìn sang chỗ khác bước ra khỏi sân biệt thự của Kỷ Ngự Đình.
Vừa ra tới cửa, khóe mắt cô đột nhiên thoáng thấy một bóng người từ bên cạnh vụt qua rất nhanh, vội vàng đi ra cửa sau.
Có vẻ như…
Tự Niên?
Nhưng làm sao Tự Niên gặp cô lại có thể không lên tiếng chào hỏi được chứ, lại còn lén lút ở một góc chạy trốn.
Sanh Ca cảm thấy kỳ lạ, trong lòng đầy nghi ngờ.
Hôm nay cô không uống rượu, chắc là sẽ không thể nào nhìn nhầm được như tối hôm qua, chính là Tự Niên.
Sau khi cân nhắc một lúc, Sanh Ca quay lại và cẩn thận quan sát khu biệt thự.
Cô nhớ rằng trước khi đi, Tự Niên đã nói rằng sẽ đến làm việc với cấp trên mới.
Nếu như ban nãy cô thực sự không nhìn lầm, có lẽ nào Kỷ Ngự Đình là sếp mới của anh, Kỷ Ngự Đình cũng là thành viên của cục điều tra quốc gia?
Cô nhớ lại tin đồn từ cục cảnh sát thành phố Phương rằng boss của cục điều tra quốc gia có đeo mặt nạ, còn có khuôn mặt xấu xí, mói không chừng đó thật sự là Kỷ Ngự Đình.
Tuy nhiên, những chuyện này không liên quan gì đến cô, dù sao thì cuộc hôn nhân nhất định cũng phải hủy bỏ.
Đằng sau tấm màn mỏng bằng lụa đen trong phòng sách của biệt thự, đôi mắt đen sâu thẳm của Kỷ Ngự Đình lặng lẽ nhìn mọi thứ ở lối vào biệt thự.
Dáng người nhỏ nhắn của Sanh Ca đang đứng ở lối vào, ánh mắt không biết gì nhìn vào cửa sổ phòng sách của biệt thự.
Tự Niên điên cuồng chạy thẳng lên lầu, đến cửa phòng sách, anh ta suýt chút nữa là đã không dùng kịp chạy vụt qua.
Anh ta thở hổn hển, xoa xoa lồng ngực đang phập phồng vì kinh ngạc và vội vã của mình.
“Boss, sao cô Sanh Ca lại đột nhiên tới đây! Đáng lẽ anh nên nói nhỏ với tôi một tiếng, vừa rồi tôi vừa vào cửa suýt chút nữa là đã đụng phải cô ấy. Cũng may là tôi vụt đi nhanh.”
Kỷ Ngự Đình không nói gì, áp suất không khí trong phòng đã xuống rất trầm thấp.
Tự Niên đến gần anh: “Boss, anh bị sao vậy?”
“Sanh Ca nói rằng cô ấy đã có người mình thích…” Giọng điệu của anh rất nhẹ cũng rất thấp, đôi mắt rất đau buồn.
Vốn dĩ anh nghĩ rằng mình suýt chết vì cô một lần, có thể khiến cô để lại một góc trong trái tim của cô cho mình. Nhưng xem ra anh đã ước mong quá cao rồi.
Tự Niên cũng im lặng theo.
Mới được nửa năm mà cô đã sớm thích người đàn ông mới rồi sao?
Tự Niên cảm thấy có hơi đau lòng cho boss của mình.
Anh định thuyết phục anh từ bỏ đi, nhưng anh ta biết quá rõ tính cách của anh, nên chỉ có thể dỗ dành:
“Boss anh đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh là Kỷ Ngự Đình, không phải Phong Ngự Niên, cô ấy không thích anh và không yêu anh, thì anh theo đuổi cô ấy lại một lần nữa? Dù sao, bây giờ anh trông cũng đã khác trước rồi, cô Sanh Ca đoán chừng sẽ không thể nhận ra đâu.”
Vào đêm của nửa năm trước tại nhà kho bị bỏ hoang, anh đã bị lửa thiêu cháy rồi.
Sau khi trở về để giải quyết xong nội loạn trong nhà họ Kỷ, anh đã lặng lẽ sang nước H để phẫu thuật thẩm mỹ, tuy rằng hiện tại khuôn mặt của anh đã hồi phục rất tốt nhưng vẫn giữ được năm sáu phần của khuôn mặt ban đầu.
Anh ấy không quan tâm đến Tự Niên.
Sanh Ca nhận ra lại mới lạ đấy, cô rất khôn ngoan, chỉ cần họ gặp nhau, cô ấy sẽ ngay lập tức nhận ra manh mối, dẫn đến nghi ngờ.
……
Trên đường trở về, Sanh Ca vẫn đang suy nghĩ đến chuyện đính hôn.
Nếu như Kỷ Ngự Đình không muốn phối hợp, vậy thì đoán chừng rằng cuộc hôn nhân không thể giải quyết hoàn toàn trước bữa tiệc tẩy trần ba ngày sau rồi.
Cái đồ nịnh bợ!
Càng nghĩ, cô càng tức giận, địa vị giàu có nhất của nhà họ Lộc làm sao có thể bị một tên đàn ông chó đó cướp đi mất được!
Thật là quá bực bội mà.
Ý chí chiến đấu của cô sục sôi, nên đã đi sắp xếp việc xây dựng chi nhánh công ty Angle ngay trong ngày, may chóng mở rộng nghiệp vụ ở thành phố Phương.
Anh ba một tay che trời trong làng giải trí, là người đàn ông nắm quyền kiểm soát sống chết của hơn một nửa làng giải trí.
Vậy Lộc Sanh Ca cô sẽ là người phụ nữ làm chủ nửa bầu trời còn lại của làng giải trí!
Sau một buổi chiều bận rộn, Sanh Ca chọn địa điểm của tòa cao ốc và bắt đầu phái người tới trang trí nội thất trong công ty.
Lộc Thập Nhất đột nhiên gọi điện thoại đến.
“Cô chủ, ông Tư của nhà họ Lộc biết cô đã trở về, nên bây giờ đang ở làm loạn ở nhà thờ tổ Lộc Thị, nói trước kia cô dùng axit sunfuric làm hại ông ta, tranh cãi muốn ông chủ làm chủ đòi lại công bằng cho.”
Ngay từ khi danh tính của cô được công khai, cô đã biết rằng Lộc Hồng Thành sẽ tìm cơ hội để tố cáo cô.
Chỉ là cô không ngờ rằng ông ta lại nôn nóng như vậy.
Tuy nhiên, đến đúng lúc lắm!
Chương 218: Chú không có bằng chứng, nhưng tôi có
Cúp điện thoại, cô dặn dò chuyện trang trí tòa nhà rồi trở về nhà họ Lộc.
Nhưng cô vừa đậu xe ở lưng chừng núi, Lộc Hoa đã đưa cho cô một chiếc chìa khóa dự phòng đến biệt thự nơi cô ở trước.
Cô đi vào lấy một số đồ, sau đó mới ung dung đi đến nhà thờ tổ.
Vừa đến đại nhà thờ tổ, còn cách cửa vài mét, cô đã nghe thấy tiếng khóc của Mao Na vợ Lộc Hồng Thành.
“Anh cả à! Anh cũng đã thấy rồi đó, khuôn mặt này của Hồng Thành đã bị Sanh Ca hủy đến mức độ nào rồi. Lần này anh không thể thiên vị con bé đâu đó!”
Con trai của hai người bọn họ Lộc Lâm cũng ở một bên đầy phẫn nộ: “Bác cả à, lần này Sanh Ca thực sự đã rất quá đáng. Cho dù như thế nào đi chăng nữa, ba của cháu cũng là trưởng bối và là người thân của chị ấy, chị ấy có điều gì bất mãn thì cũng không thể hủy hoại ông ấy như thế này được!”
“…”
Lộc Thiệu Nguyên đang ngồi trên xe lăn, giữa những lời tố cáo của gia đình Lộc Hồng Thành, ông ấy vẫn im lặng không lên tiếng, khẽ xoay chuỗi hạt trên tay.
Chú Lâm ở bên cạnh thở dài, có vẻ do dự không biết nói như thế nào.
Lộc Thiệu Nguyên chú ý tới hỏi: ‘Ông nghĩ như thế nào?”
“Tôi không dám.”
“Không sao, có tôi ở đây, ông cứ yên tâm.”
Chú Lâm suy nghĩ một chút: “Ông chủ, tôi cảm thấy chuyện này không thể chỉ nghe mỗi ông tư nói, hơn nữa ông tư tố cáo cô chủ, thì cũng nên có chứng cứ mới đúng.”
Tống Niên ngồi ở một bên không phục: “Chồng à, anh biết tính khí của Sanh Ca mà, bình thường con bé kiêu căng ngạo mạn quen rồi, không thèm để tâm đến ai cả. Con bé làm ra được chuyện đó hoàn toàn không hề ngạc nhiên một chút xíu gì cả, đàn ông và phụ nữ gì cũng cần bằng chứng.”
Lộc Thiệu Nguyên không hề lên tiếng, khiến người ta không thể đoán được ông ấy đang nghĩ gì.
Lộc Hồng Thành đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, đi đến tấm đệm đặt trước bài vị của tổ tiên và quỳ xuống, giọng điệu kiên quyết: “Con, Lộc Hồng Thành, xin thề dưới danh nghĩa của tổ tiên của rằng chuyện Lộc Sanh Ca đã dùng axit sunfuric đã làm tổn thương con là thật sự. Nếu như con có nói dối thì sẽ bị sét đánh xuống đầu!”
Ông ta vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Dọa cho ông ta sợ hãi ngay lập tức, quỳ trên đệm co rút lại thành quả bóng, hai chân phát run.
Cả Mao Na và Lộc Lâm hai người cũng đều sợ tới mức mặt biến sắc.
Không khí trong phòng bởi vì những tiếng ấm ầm bên ngoài mà trở nên trang nghiêm lạ thường.
Trong bầu không khí kỳ lạ này, tiếng cười sảng khoái và rõ ràng của Sanh Ca từ ngoài cửa vang lên, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Sanh Ca đẩy cửa ra, trong miệng đang ngậm một viên kẹo mút hương cam, khẽ yêu kiều nhếch mép: “Xem ra lời thề của chú Tư không phải là sự thật rồi, ngay cả ông trời cũng không tin.”
Lộc Hồng Thành sắp tức chết rồi: “Lộc Sanh Ca, tiếng sấm vừa rồi là do cô giở trò có đúng không?”
Sanh Ca cười cho qua chuyện.
Chẳng qua là cô chỉ bảo Lục Thập Nhị bắt loa phát tiếng sấm thôi mà, ai mà ngờ được cả nhà của Lộc Hồng Thành sẽ sợ hãi như vậy.
“Chú tư rõ ràng là đã tự mình làm ra chuyện trái với lương tâm, nếu không thì sao lại sợ bị sét đánh?”
“Cô!”
Lộc Hồng Thành quay ngoắt lại và trừng mắt nhìn cô.
Sanh Ca giả vờ ngạc nhiên “ôi chao” lên một tiếng nói: “Sao mặt chú tư lại bị thương như thế này? Trông giống như được viết chữ lên vậy? Đồ lười biếng, ừm, những chữ này thật hợp với khí chất của chú tư.”
Bị làm nhục như thế, gia đình Lộc Hồng Thành rõ ràng là sắp tức chết rồi.
Lộc Hồng Thành đứng phắt dậy, tức giận trừng to mắt nhìn cô.
“Lộc Sanh Ca, ít nhất tôi dám thề trước mặt tổ tiên, nhưng cô có dám không! Cô có dám nói rằng cô không dùng axit sulfuric làm tổn thương mặt tôi không?”
Sanh Ca khinh thường: “Việc gì tôi phải thề? Đó là việc chú tư muốn làm, thì tại sao lại bắt ép tôi cũng phải làm theo?”
“Chị không thề là bởi vì chị không dám!” Lộc Lâm ở bên cạnh hung hăn nói xen vào.
“Kế khích tướng à? Tôi không có bị lừa đâu.” Đôi môi hồng hào của cô mím chặt cây kẹo mút, nở nụ thoải mái.
Lộc Thiệu Nguyên thân là người nắm quyền trong gia định, ông ấy dịu dàng nhìn Sanh Ca, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề nói một lời nào.
Mọi người không thể đoán được tâm tư của ông ấy nên cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
Nhưng Sanh Ca dám: “Chú tư, chú nói tôi hại chú mà lại không có chút bằng chứng gì. Chú phải lấy chứng cứ ra. Không thể cứ để cho gia đình của chú bắt tay với Tống Niên ức hiếp tôi được.”
Lộc Hồng Thành không nói gì, Tống Niên bực bội, khóc nức nở làm nũng với Lộc Thiệu Nguyên: “Chồng à, anh nhìn cô ấy đi, gọi thẳng tên em, không hề tôn trọng em một chút nào, hơn nữa em có ức hiếp cô ấy đâu chứ!”
Lộc Thiệu Nguyên bị làm ồn đến đau đầu, nhẹ giọng quở trách chị ta: “Chuyện này liên quan gì đến em, em bớt nói lại đi.”
Tống Niên vô cùng khó chịu mím môi loại, đứng sau lưng ông ấy.
Sau đó Lộc Thiệu Nguyên mới nhìn về phía Lộc Hồng Thành: “Em tư, Sanh Ca nói đúng đấy, cậu chỉ là đang vu khống mà thôi, phải có chứng cứ mới được.”
Lộc Hồng Thành: “Anh cả, khi đó cô ta đánh ngất em và bắt cóc em đi, rồi đưa em xuống một tầng hầm nào đó để thực hiện hành vi tàn bạo với em. Xong việc chắc chắn là cô ta sẽ xử lý sạch sẽ. Em lấy đâu ra chứng cứ chứ.”
Ông ta nói mãi, nói mãi, trên gương mặt đã có tuổi chợt rơm rớm nước mắt: “Anh cả, anh biết em mà, từ đó đến giờ em vẫn luôn rất yêu thương đứa cháu gái nhỏ của mình, tính tình em lại mềm yếu, chưa bao giờ có tham vọng gì. Nếu không phải là cô ta làm, thì tại sao em lại tùy tiện vu khống cho cô ta được.”
“Đương nhiên là chú sẽ làm vậy rồi.”
Lộc Thiệu Nguyên không trả lời, lời này là Sanh Ca nói.
“Bởi vì chú tư đã muốn giết tôi từ lâu rồi. Khi tôi còn ở thành phố Phương, chú tư đã bảo Lộc Lâm uy hiếp Ninh Thừa Húc, ra tay tàn nhẫn với tôi. Chắc là chú tư vẫn còn nhớ chuyện này chứ?”
Lộc Hồng Thành hừ lạnh một tiếng: “Không có chút chứng cứ gì, tôi tặng lại cho cô những chứ này!”
“Chú Tư, chú đã quên mất rồi, đương nhiên là tôi có bằng chứng.” Cô cười híp mắt, rồi mở túi, lấy ra một văn kiện đã soạn trước, bước tới đưa cho Lộc Thiệu Nguyên.
Đôi mắt Lộc Hồng Thành run lên, nhưng ông ta không nói gì.
Lộc Lâm bồn chồn lo sợ: “Chứng cứ của cô chỉ là khẩu cung của Ninh Thừa Húc mà thôi, tình ra thì cũng không đủ!”
Sanh Ca lấy cây kẹo mút trong miệng ra, nhướng mày ngạc nhiên: “Ờ, không ngờ anh họ Lâm đã nhìn thấy bằng chứng trong tay của tôi rồi.”
Ngay khi vô vừa nói ra những lời này, trong nhà thờ tổ vài người trong lòng đã sáng tỏ, thì những người khác cũng dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lộc Lâm sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Tôi làm việc trong cục nội vụ. Nửa năm trước, Ninh Thừa Húc bị bắt vào tù vì tội ăn trộm thuốc trong phòng thử nghiệm. Tất nhiên tôi có ấn tượng với chuyện này.”
Sanh Ca phát ra một tiếng “ồ” đầy ẩn ý, khóe miệng nở nụ cười tươi hơn nữa.
“Có thể đã khiến anh Lâm phải thất vọng rồi, bởi vì bằng chứng không chỉ là khẩu cung của Ninh Thừa Húc.”
Ngay khi cô vừa nói xong, Lộc Thiệu Nguyên đã đọc toàn bộ tài liệu chứng cứ được chỉnh lý lại rồi, ông ấy tức giận đến mức ném bát trà trên bàn xuống ngay bên chân Lộc Hồng Thành.
Các mảnh sứ vỡ tung tóe ngay lập tức, âm thanh rõ ràng và rất vang.
Tống Niên và Mao Na không phản ứng lại kịp, đồng thời hét lên.
Hai tay Lộc Thiệu Nguyên tức giận đến mức run lên: “Lộc Hồng Thành! Lộc Lâm!”
“Anh cả?”
“Cậu tự mình xem đi!” Lộc Thiệu Nguyên ném tài liệu đến dưới chân Lộc Hồng Thành.
Lộc Lâm bước tới và cúi xuống nhặt nó lên giúp Lộc Hồng Thành.
Hai người cùng nhau xem qua bản tài liệu chứng cứ, sắc mặt đồng thời tái nhợt đi, kinh ngạc nhìn Sanh Ca.
Đôi mắt của Sanh Ca rất thờ ơ.
Trong sáu tháng qua, anh cả đã giúp cô chỉnh lý lại rõ ràng chứng cứ của gia đình Lộc Hồng Thành và đưa vào biệt thự của anh ba.
Lộc Hồng Thành không ngờ nhanh như vậy mà cô đã có thể thu thập hết tất cả chứng cứ rồi, nên mới dám nhảy ra kêu gào như vậy.
Đây cũng là lý do chính khiến côô dự định trở lại thành phố S.
Cô nhìn Lộc Thiệu Nguyên, nói với giọng điệu lờ mờ và nhẹ nhàng: “Cha, theo lời dạy của nhà họ Lộc, chú tư và anh họ Lâm nên bị trừng phạt như thế nào vì hành vi quá quắt làm hại người thân ruột thịt vì tài sản của gia đình?”
Lộc Thiệu Nguyên hai mắt u ám hẳn, cố ý cao giọng nói: “Phải nghiêm khắc gạch tên ra khỏi nhà họ Lộc, rồi tống vào tù!”