“Bây giờ đã là thời đại gì rồi, mọi người đều cọi trọng chuyện tự do kết hôn của con cái, làm sao cha có thể không hỏi qua ý kiến con, đã giúp con đính hôn rồi!”
Sanh Ca đột ngột đứng dậy, tức giận vô cùng.
Lộc Thiệu Nguyên bị oán trách không nói nên lời, yếu ớt muốn kéo cánh tay cô lại, thì đã bị cô hung hăn né tránh.
Ông ấy rút tay về, vuốt râu, sự tự tin đã giảm hẳn.
“Con yêu à… Đính hôn thì cũng đã đính rồi, hay là đợi đến khi con gặp cậu nhóc Kỷ Ngự Đình đó rồi hẳn quyết định? Cậu ấy thật sự rất ổn, hơn con năm tuổi, biết yêu thương mọi người. Cha con kén chọn như vậy, mà lại còn có thể thích cậu ấy, thì chắc là con cũng sẽ thích thôi.”
“Lớn hơn năm tuổi không được! Quá già rồi! Con không thích!”
Sanh Ca cố chấp không nghe lời khuyên.
Hiện tại cô không có ý định bắt đầu yêu đương lại, huống chi là đính hôn rồi kết hôn, cô lại càng không nghĩ tới!
“Cậu ấy mới có hai mươi tám tuổi, già cái gì chứ? Chồng cũ của con không phải hơn con năm tuổi sao”
Sanh Ca chợt nghẹn lời: “Chuyện này không giống nhau! Chuyện này không thể thương lượng được, cha mau từ hôn cho con đi!”
Giọng của Lộc Thiệu Nguyên lại càng khàn hơn nữa: “Không thể từ hôn được… Ngày hôm qua mới đính hôn. Cha đã hứa với ông cụ Kỷ rồi, ba ngày sau tại tiệc tẩy trần sẽ công bố việc đính hôn của hai đứa.”
Sanh Ca hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận của mình.
“Con mặc kệ ba muốn tổ chức tiệc tẩy trần gì, ba không thể từ hôn được đúng không? Con sẽ tự mình từ hôn!”
Cô giận dữ đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.
Lộc Thiệu Nguyên nhìn bóng lưng tức giận của cô, bất lực lắc đầu.
Càng ngày tính tình của cô càng giống mẹ mình rồi, nhất định phải có người đàn ông nào kiếm chế cô lại mới được!
Sanh Ca ra khỏi phòng sách và đi thẳng ra vườn hoa.
Lộc Thập Nhất và vài vệ sĩ đã đợi sẵn ở cửa.
Cô tức giận thì tức giận, nhưng dù sao cha cô đang bị bệnh, chân không được ổn, thân là con gái, nếu như cô đã quay về rồi thì nên ở bên cạnh ông.
Vì vậy cô đã gọi vài vệ sĩ trở lại khách sạn để thu dọn hành lý của mình, cô định tạm thời dọn đến biệt thự ở.
Cô đứng ở cửa cân nhắc một lúc, chuyện hôn ước nên giải quyết thế nào mới ổn đây.
Suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt nhìn thấy chú Lâm đang đứng bên cạnh.
Sanh Ca gọi ông ta lại: “Chú Lâm, chú có biết nhà họ Kỷ ở đâu không?”
“Tôi biết, cô chủ muốn tìm ai?”
Toàn thân Sanh Ca tràn đầy sát khí: “Kỷ Ngự Đình.”
Chú Lâm thấy sắc mặt của cô không được tốt, nên cũng không dám chậm trễ, liền nhanh chóng viết địa chỉ cho cô.
Sanh Ca lần theo địa chỉ tìm đến đó.
Chú Lê, người quản gia già của nhà họ Kỷ, biết chuyện đính hôn của Sanh Ca và Kỷ Ngự Đình, rất vui mừng chào đón cô vào nhà.
Đây là lần đầu tiên Sanh Ca đến thăm nhà họ Kỷ.
Đất đai của nhà họ Kỷ cũng rất rộng, nhưng không giống nhà họ Lộc nằm trên núi, mà giống như bọn họ đã mua ở vùng đồng bằng, tất cả các biệt thự và nhà ở đều được trang trí đồng nhất theo phong cách hoài cổ.
Nhà thủy tạ trong rừng tre, hòn non bộ nho nhỏ.
Khí chất của dòng dõi có học vấn toát ra, trang trọng, có phong cách đều cho thấy nhà họ Kỷ là một dòng họ lớn có tư tưởng.truyền thống
Sanh Ca cảm thấy như thể mình đã đi vào phủ đệ của nhà giàu có thời cổ đại, nó có một hương vị khác.
Cô đi theo chú Lê rẽ qua rẽ lại, cuối cùng đến trước cửa biệt thự riêng của Kỷ Ngự Đình.
Sau khi chú Lê dẫn cô đến đó thì rời đi ngay.
Sanh Ca đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách biệt thự của Kỷ Ngự Đình, đợi một lúc lâu thì có một vệ sĩ vội vàng bước xuống và nói:
“Thực xin lỗi cô Lộc, cậu Ngự lúc này đang bận việc kinh doanh, e rằng không thể gặp cô được.”
Cô khẽ cau mày.
Từ khi cô vào đến bây giờ, không có người giúp việc nào tới rót cho cô một tách trà, ý tứ trong lời nói của vệ sĩ là muốn thúc giục cô rời đi.
Có vẻ như Kỷ Ngự Đình này cũng không mấy hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Nó cũng rất hợp với ý cô.
“Không sao đâu, hôm nay tôi có dư thời gian, có thể chờ được.”
“Cái này…”
Vệ sĩ lộ ra vẻ khó xử: “E rằng hôm nay cậu Ngự sẽ bận rộn cả ngày, hay là… hôm khác cô trở lại?”
Sanh Ca có chút không vui: “Lộc Sanh Ca tôi đã đến đây rồi, thì không có cái chuyện không gặp được ai mà đã rời đi.”
Cô đột ngột đứng dậy, đi qua vệ sĩ và muốn đi lên lầu.
“Cô Lộc, cô làm như vậy không ổn đâu?”
“Nếu như tối hôm qua ông cụ Kỷ đã đính hôn rồi, thì bây giờ tôi đi tìm vị hôn phu của tôi để bàn chút chuyện, anh có ý kiến à?” Ánh mắt Sanh Ca rất lạnh lùng.
“Không dám…”
Cô trầm giọng hỏi: “Tầng mấy? Ở đâu?”
“Trên tầng hai, đi đến phòng sách trong cùng bên phải.”
Sanh Ca đi lên lầu, chỗ đó cũng rất dễ tìm, bởi vì cũng có vệ sĩ đứng ở lối vào phòng sách.
Cô bước tới, vệ sĩ ở cửa lại ngăn cô lại.
“Cô Lộc, cậu Ngự đang bận, hơn nữa phòng sách của cậu Ngự không thể tùy tiện vào được.”
Cô định nói thì cánh cửa từ bên trong mở ra, đó là một người đàn ông.
Cô ngẩng đầy lên nhìn, trông thì miễn cưỡng cũng có thể xem đẹp trai, nhưng lại không có khí chất gì cả.
Quả nhiên, cô nhận ra rằng đồng phục của người đàn ông này giống với hai vệ sĩ kia, đó không phải là Kỷ Ngự Đình ư.
Đợi đến khi người đàn ông đó kính cẩn đứng bên cạnh, cô mới nhìn thấy tình hình trong phòng sách.
Từ góc nhìn của cô, có một lớp rèm châu màu hổ phách ở giữa, phía sau rèm châu là bàn làm việc, tiếp đến là giá sách ngăn nắp và ngay ngắn, cả căn phòng đều là tông màu tối tràn đầy hương vị sách vở.
Một người đàn ông với khí chất lạnh lùng đang ngồi trên ghế văn phòng, lưng ghế hướng về phía cô, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đó.
Sanh Ca muốn đi vào, nhưng đã bị vệ sĩ chặn lại.
Dù sao thì cô tới đây để nói về việc từ hôn, hơn nữa cô lại đang ở trên lãnh thổ của người khác, nên cô cũng không cưỡng cầu được đi vào.
Người đàn ông trong phòng sách ho hai tiếng, rồi hắng giọng, mới cất giọng nói khàn khàn: “Cô Lộc hôm nay đến đây là có chuyện gì vậy?”
Âm thanh khó nghe như là đã nuốt than.
Trên đường đến đây Sanh Ca đã điều tra Kỷ Ngự Đình rồi.
Anh độc tài, lạnh lùng và tàn nhẫn, nghe nói anh có sở thích đặc biệt, thích ngược đãi phụ nữ, hơn nữa khuôn mặt đã từng bị thương nên trông vô cùng xấu xí.
Đối với tin đồn Kỷ Ngự Đình thích đánh phụ nữ là thật hay giả, cô chẳng thèm quan tâm, nếu là sự thật thì cũng không biết là ai đánh ai đâu.
Nhưng bây giờ, chỉ mới nghe thấy giọng nói, cô đã có thể tượng tượng ra được hình ảnh của khuôn mặt đó rồi.
Không phải cô ấy kỳ thị mà là thực sự bây giờ cô không còn hứng thú với chuyện đính hôn và kết hôn.
Huống hồ chi là còn với một người đàn ông cô không hề quen biết và không có có một chút nền tảng tình cảm nào.
Cô sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình và nhờ một vệ sĩ khác mang ghế đến cho mình, cô ngồi ở trước cửa phòng sách và nói chuyện với Kỷ Ngự Đình.
“Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là tôi không biết cậu Ngự có biết tôi không?”
Kỷ Ngự Đình không nói gì.
Lòng bàn tay to lớn, xương gân nổi của anh rõ cầm ly cà phê lên, cái thìa khuấy tạo ra âm thanh giòn giã.
Sanh Ca chỉ nhìn thấy mỗi phần sau đầu của anh, nên nghiêm nghị nói: “Tôi tin rằng với thực lực của cậu Ngự, chắc hẳn là đã điều tra tôi rồi, cũng đã biết tôi là một người phụ nữ đã từng kết hôn và đã ly hôn. Đối với chuyện này đã không phải là lần đầu tiên rồi.”
“Thì sao?” Kỷ Ngự Đình bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê.
Sanh Ca hơi khó hiểu.
Có nghĩa là anh không bận tâm ư?
Chẳng lẽ người đàn ông này có khẩu vị nặng như vậy, chỉ thích phụ nữ đã kết hôn?
Cô cảm thấy ớn lạnh trong lòng, bắt đầu nói những điều vô nghĩa một cách nghiêm túc:
“Cậu Ngự, cho dù anh đã điều tra rồi, thì cha ta chắc là cũng đã giấu không nói cho anh nghe, Thật ra từ nhỏ tôi đã được một thầy bói xem qua số mệnh, bát tự của tôi nói rằng vận mệnh của tôi không thiên về bạn đời mà là thiên về con cái, chính là số sát phu. Anh cũng biết chồng trước của tôi mà nhỉ, thật ra anh ấy là bị tôi khắc chết! đấy!”
“Hự… khụ… khụ…’
Kỷ Ngự Đình đang uống cà phê bị sặc, cà phê rơi xuống tấm thảm màu nâu.
Vệ sĩ trong phòng vội vàng đưa khăn giấy cho anh.
Sanh Ca thấy anh có phản ứng nhiều như vậy, vì vậy cô lại tiếp tục bổ sung vào:
“Vì vậy, cậu Ngự à, con trai cả của ông cụ Kỷ chỉ có duy nhất một đứa con là anh thôi. Tôi thực sự không muốn làm hại anh. Chuyện đính hôn của chúng ta không phù hợp. Hay nhân lúc bây giờ còn chưa công khai với bên ngoài, hai chúng ta tự mình đi nói chuyện với trưởng bối trong gia đình nói rằng hủy chuyện hôn ức của chúng ta đi?”