Hóa ra anh để bụng chuyện này.
Sanh Ca cong môi cười, dùng hai tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của anh: “Anh ghen sao?”
“Ừm, có hơi không vui.”
Anh buồn bực nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó như muốn nói 'Tui đây tủi thân rồi, mau đến dỗ tui đi'.
“Dáng vẻ nghiêm túc ăn dấm của anh Ngự cũng đáng yêu quá đi chứ!” Sanh Ca nhịn cười, khẽ nhón chân hôn lên đôi môi mỏng của anh, dùng giọng nói dịu dàng dỗ dành anh.
“Ngoan nào, sở thích của anh em cũng nhớ rất rõ mà, từ nay về sau em chỉ quan tâm đến một mình anh thôi, quên hết những người khác, có được không?”
Kỷ Ngự Đình nóng bừng mặt: “Câu này là em nói đấy nhé.”
Sanh Ca vội vàng gật đầu, hai người ôm chặt lấy nhau nhìn máy bay chở Ninh Thừa Húc rời khỏi Trung Quốc.
…
Ngồi trong xe ngoài sân bay, nghe thấy tiếng máy bay cất cánh, Tự Niên rút điếu thuốc trong túi ra, châm lửa hút một hơi.
Khói thuốc bốc lên nghi ngút, Tự Thủy lặng lẽ quan sát vẻ mặt của anh ta, nhận thấy tâm trạng anh ta không được tốt.
“Anh Tự Niên, anh không muốn anh Ninh đó đi sao?”
Tự Niên rít mạnh một hơi thuốc, nói: “Hồi còn trong ngục tối ở Âu Phi, anh ta đã đánh tôi một trăm mười ba roi.”
Không trả được trận đòn đó khiến lòng anh ta chẳng dễ chịu gì cho cam.
Tự Thủy cười nói: “Nghe nói lúc trước anh đã thay cậu Ngự đánh anh ta mấy lần, sợ là không chỉ dừng lại ở một trăm mười ba roi đâu?”
“Cũng đúng, tính toán chênh lệch giá thì hình như tôi còn được lời nữa. Thôi vậy, miễn cưỡng tha cho anh ta.” Tự Niên ngậm điếu thuốc, nói như thể mình khoan hồng độ lượng lắm.
Tự Thủy che miệng cười trộm, thầm cảm thán tuy rằng anh ta ra tay cực kỳ tàn nhẫn, nhưng mà trong tâm vẫn rất mềm yếu, không phải người xấu.
Mùi thuốc lá nồng nặc trong xe khiến khoang mũi cô ấy bị ngạt đến khó chịu.
Tự Niên không nhận ra, vẫn chỉ lo hút thuốc.
Tự Thủy lẩm bẩm, tâm trạng lập tức hết tốt nổi.
Anh ta thực sự không biết quan tâm săn sóc người khác, rõ ràng trên xe còn có con gái, vậy mà hút thuốc cũng không biết đường tém tém lại?
Đôi mắt trong veo của cô ấy khẽ lóe lên vẻ ranh mãnh, đột ngột nghiêng người, vươn tay giật lấy điếu thuốc còn chưa cháy hết trong tay Tự Niên.
Tự Niên khó hiểu nhìn cô ấy: “Cô làm gì vậy?”
“Nhìn anh Tự Niên hút thuốc rất đẹp trai, em cũng muốn thử xem.” Giọng điệu cô ấy ngây thơ vô tội, học theo anh ta đưa điếu thuốc vào miệng.
“Đừng! Điếu này tôi hút rồi!”
Sắc mặt Tự Niên thay đổi, vừa định đưa tay ngăn lại thì Tự Thủy đã ngậm điếu thuốc vào miệng, rít một hơi thật mạnh, không chút nào ghét bỏ trên đó còn dính nước miếng của anh ta.
“Khụ khụ khụ…”
Cái giá của việc không biết hút thuốc mà lại rít mạnh một hơi là bị sặc không nhẹ.
Tự Niên vội vàng vuốt lưng giúp cô ấy: “Cô còn nhỏ, không biết hút thuốc thì đừng học, đây không phải thứ tốt lành gì đâu!”
“Khụ khụ, đã biết là không phải thứ tốt, thế sao anh Tự Niên lại hút? Anh Tự Niên thích cái gì, em cũng muốn thích theo cái đó!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy ửng hồng, đôi mắt trong veo kia nghiêm túc nhìn chằm chằm Tự Niên.
Trong lòng Tự Niên hơi động, tức khắc giật lấy đầu lọc thuốc trong tay cô ấy, không chút do dự dập tắt rồi ném đi, sau đó bật máy thông gió trong xe, bật chế độ tuần hoàn ngoài để tản bớt mùi khói thuốc.
“Tôi không thích hút thuốc, sau này sẽ không hút nữa, cô không được học theo đâu đấy!”
Tự Thủy ngoan ngoãn gật đầu nghe lời, che đi nét cười khi đã đạt được mục đích trong mắt, tiếp tục hỏi: “Vậy khi nào anh Tự Niên dạy võ cho em đây?”
“Cô muốn học từ tôi thật á?”
“Đương nhiên rồi!” Tự Thủy nghiêm túc nhìn anh ta: “Em đã nói rồi, em muốn trở thành con dao sắc bén nhất trong tay anh! Sau này em cũng muốn đi làm nhiệm vụ, giúp anh đánh người xấu!”
“…”
Tự Niên vốn cho rằng đây là một trò đùa, không ngờ cô nhóc này lại nghiêm túc đến vậy.
“Con gái con nứa lúc nào cũng nhắc đến chuyện đánh đánh giết giết thì không tốt lắm đâu, nhưng nếu như cô thật sự muốn học, tôi có thể dạy cô một ít đòn tự vệ đơn giản, cũng có thể dạy cô bắn súng.”
Nghe Tự Niên nói sẽ dạy mình cách sử dụng súng, cô ấy vui lắm: “Anh Tự Niên đối xử với em thật tốt! Em muốn đi theo anh suốt đời!”
Nói xong, cô ấy lại nghiêng người qua, không đếm xỉa đến khoảng cách giữa ghế tài xế và phụ lái mà vòng tay ôm chặt lấy cổ Tự Niên, hôn lên má anh ta một cái thật kêu.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh ta được một cô gái ôm hôn, tim bỗng chốc đập loạn nhịp.
Cảm giác mềm mại trên làn da còn chưa biến mất, vành tai anh ta đã ửng hồng, lông mi chớp không ngừng.
Sau khi ổn định lại trái tim đang rung động từng hồi, Tự Niên nói: “Cô…cứ đi theo tôi mãi cũng không được, cô phải cho tôi biết tên thật của cô, khi nào năng lực của cô đủ để tự lập rồi thì tôi sẽ đưa cô về nhà.”
Đôi tay vòng quanh cổ anh ta chợt cứng đờ.
Lúc buông anh ta ra, đôi mắt cô ấy rũ xuống che đi nỗi buồn sâu bên trong: “Có phải anh…chê em phiền đúng không? Anh không muốn chăm sóc em nữa sao?”
Tự Niên nghiêm túc: “Không, nhưng tôi không phải người giám hộ của cô, dù sao tôi cũng cần đưa cô về với cha mẹ.”
“Nhưng em sắp hai mươi rồi, em trưởng thành rồi, em có quyền lựa chọn cuộc sống tương lai của mình! Em chỉ muốn đi theo anh thôi!”
Thấy cô khóc, Tự Niên không đành lòng.
Nhưng sau tất cả, cô ấy không phải là người con gái thuộc về anh ta.
“Nhưng tôi cũng có quyền lựa chọn có cần cô hay không. Hơn nữa, từ nãy đến giờ cô vẫn không chịu nói tên thật cho tôi, ai biết được cô còn giấu tôi bao nhiêu chuyện?”
Nghe thấy giọng điệu chất vấn của anh ta, cô ấy hoảng sợ nói: “Không phải em cố ý giấu anh, em tên là Vinh Tiểu Hạ! Lúc trước em không nói với anh tại vì em thực sự rất hận cha em, không muốn dùng họ của ông ta nữa!”
Cô ấy túm chặt gấu áo của Tự Niên, như tìm được chút an ủi mà tiếp tục nghiêm túc bộc bạch.
“Em cũng có giấu anh một chuyện, thật ra em…không đơn thuần như anh nghĩ.”
“Nhưng anh có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Từ lúc anh bước vào phòng giam của em, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh em đã bị mê hoặc, em thích anh! Thế nên dạo này em luôn giả ngu, nghĩ làm như vậy là có thể ở bên cạnh anh mãi mãi.”
“Nuôi một cô nhóc dễ thương để bầu bạn với anh, nuôi cho trắng trắng mập mập, sau đó anh sẽ thịt em luôn, để em hoàn toàn trở thành người con gái của anh, như vậy không tốt sao?”
Tự Niên: “…”
Lần này từ cổ đến hai má anh ta đều bị nướng chín, tim đập nhanh: “Cô…rốt cuộc cô có biết mình đang nói cái gì hay không?”
“Đương nhiên em biết! Em sắp hai mươi rồi, cũng có phải là kiểu ngốc bạch ngọt đâu, mấy chuyện nam nữ vặt vãnh ấy em hiểu hết!”
“…”
Hay lắm! Té ra lúc trước anh ta mới là người ngây thơ! Người bị lừa cũng chính là anh ta?
Anh ta mới là ngốc bạch ngọt?
Tự Niên như sắp phát điên, cả người đều không ổn cho lắm.
“Anh Tự Niên, anh cân nhắc thế nào rồi?”
Giọng điệu của Vinh Tiểu Hạ yếu ớt, đôi đồng tử trong veo như nước ấy nhìn anh ta đầy mong đợi, như thể nếu bị từ chối cô ấy sẽ đau lòng lắm vậy.
Tự Niên nhướng mày cười cười, cố ý nhẹ giọng trêu chọc cô ấy: “Vinh Tiểu Hạ, bây giờ cô mới chịu nói thật, cô nghĩ tôi sẽ làm thế nào?”
Bị anh ta gọi tên, nước mắt cô ấy lăn dài, không cam tâm cắn môi dưới, nới lỏng tay đang nắm lấy vạt áo anh ta, trong lòng buồn tủi.
Tự Niên thấy cô ấy buồn như vậy bèn thầm than không ổn, đùa hơi quá trớn rồi!
Anh ta vừa định nói gì đó xuôi tai dỗ dành thì đã thấy Vinh Tiểu Hạ dứt khoát mở cửa xe chạy đi, không thèm quay đầu lại.
Anh ta lập tức xuống xe theo.
Vinh Tiểu Hạ đâu có bỏ chạy, chỉ là cô ấy nhìn thấy Sanh Ca và Kỷ Ngự Đình đi ra từ sân bay nên mới chạy đến ôm Sanh Ca khóc kể tội.
Sanh Ca đột nhiên bị ôm chặt cứng, cô đơ ra nhìn Kỷ Ngự Đình, hỏi: “Làm sao vậy? Anh Tự Niên của em bắt nạt em hả?”
Vinh Tiểu Hạ liên tục gật đầu, không nói lý do mà chỉ ôm chặt Sanh Ca, khóc trong lòng cô.
Sanh Ca đang định vỗ lưng an ủi cô ấy, nhưng Kỷ Ngự Đình lại sầm mặt, bàn tay to lớn hung ác xách gáy Vinh Tiểu Hạ lên, nhấc cô ấy ra khỏi vòng tay của Sanh Ca.
“Vợ của ông, ông đây còn chưa được ôm đủ đâu!”