Mục lục
Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ - Ảnh_Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Mỹ hơi giật mình, thấy cô đã hạ quyết tâm rời đi, bà ta cũng không muốn níu kéo.

“Cũng tốt, đổi nơi khác đổi tâm trạng, vậy lần này cô tính đi trong bao lâu? Có quay về không?”

Sanh Ca cân nhắc: “Chưa xác định sẽ đi bao lâu, nhưng có lẽ sẽ quay lại.”

Chắc là đợi đến khi cô bắt được đám nhà họ Lộc đã hãm hại cô đó, có thể cô sẽ quay lại thành phố Phương.

Dù sao, nơi này gần Phong Ngự Niên hơn chút.

Hai người trò chuyện, lễ cưới chính thức bắt đầu.

Phong Thanh Thanh mặc một chiếc váy cưới màu trắng cao cấp, trang điểm cực kỳ xinh đẹp, chậm rãi bước trên tấm thảm đỏ từ từ tiến vào lễ đường.

Khám Quân đứng bên cạnh linh mục, nhìn cô trìu mến, hai người họ nhìn nhau, tràn đầy tình yêu.

Dưới sự chứng kiến của linh mục, cả hai đã hoàn thành nghi lễ quan trọng nhất trong cuộc đời.

Lý Phi cảm động đến mức bật khóc như mưa, Sanh Ca cũng cảm động mắt đỏ hoe.

Trước kia lúc cô kết hôn với Phong Ngự Niên, không có đám cưới, không có nghi lễ, cũng không có bất kỳ ai chứng kiến.

Sau khi đến tòa án nhân dân lấy giấy chứng nhận xong, Phong Ngự Niên bị ông cụ ép buộc mãi mới chịu đi chụp hình cưới với cô.

Cũng không biết cuộc đời này của cô, có còn cơ hội để khoác lên mình chiếc váy cưới hay không?

Sau khi dự đám cưới xong quay về nhà, ngày hôm sau, Sanh Ca cẩn thận lựa chọn vài bông hồng trắng đẹp đẹp, rồi lại đi tới nghĩa trang.

Nhưng lần này, cô là đi nói lời tạm biệt.

Cô vẫn làm như thường lệ giống như nửa năm nay, đầu tiên là giúp Phong Ngự Niên phủi đi lớp bụi bám trên bia mộ và vài chiếc lá rụng.

Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh trên tấm bia mộ, cẩn thận phác họa khuôn mặt của người đàn ông này, ghi nhớ thật kỹ trong lòng.

“Anh Ngự, em phải đi rồi, lần sau tới thăm anh, không biết sẽ là khi nào…”

“Chuyện ở thành phố Phương cũng đã giải quyết xong hết rồi, đám người muốn hãm hại em đã biết em ở thành phố Phương rồi, chỉ cần em vẫn còn sống, sợ là bọn họ sẽ liên tục gây rắc rối cho em, thà rằng như vậy thì em quay về thành phố S còn hơn, chiến đấu tới cùng với bọn họ!”

Ánh mắt cô hiện lên sự tàn nhẫn, trong chớp mắt cô nhẹ nhàng tựa đầu mình trên tấm bia mộ của Phong Ngự Niên.

“Em thật sự nhớ anh rồi, mỗi lần tới thăm anh đều cảm thấy lòng rất đau xót, nước mắt cũng không chịu nghe lời, nhưng anh đã nói là hy vọng em sẽ trở thành một công chúa nhỏ vô lo vô nghĩ của Lộc Thị, nên em cũng đã rất cố gắng để kìm nén nước mắt.”

“Dạo gần đây số lần em mơ về anh càng ngày càng ít đi rồi, em cũng không biết vì sao, nhưng anh yên tâm, sau này, trong tim em chỉ có duy nhất một mình anh.”

Cô lại ngủ thiếp đi rồi.

Không biết đã ngủ được bao lâu, cho đến khi Lộc Hoa tới đón cô, cô mới tỉnh dậy.

“Nhóc, nên về thôi.”

Sanh Ca im lặng gật đầu, để mặc cho Lộc Hoa đỡ cô dậy, nhẹ nhàng ôm lấy vai của cô, chậm rãi rời khỏi nghĩa trang.

Ngày hôm đó, các tiêu đề tin tức trên mạng bùng nổ!

Cô con gái út của nhà họ Lộc một gia đình giàu có bậc nhất thành phố S không những không chết, mà còn mạnh bạo tuyên bố rằng sẽ trở về, cười vì rằng năm đó cô bị nghi ngờ là bị bắt cóc.

Trước ống kính truyền hình trực tiếp của Angle, Sanh Ca đã thay một bộ lễ phục sang trọng và trang điểm cực kỳ xinh đẹp, mỉm cười chào tất cả mọi người, nói vài ba câu tóm tắt về việc sáu năm trước nhà họ Lộc đột nhiên thông báo về cái chết của cô.

Cùng lúc đó.

Tại nhà cổ nhà họ Phong, biệt thự Phong Văn, biệt thự nhà họ Mộ đồng thời truyền tới tiếng la hét kinh thiên động địa.

Phong Thanh Thanh chạy nhanh lên lầu, gõ cửa phòng mẹ.

“Mẹ! Chị Sanh Ca lại mang họ Lộc đó! Trời ạ! Cũng may là con ngoan ngoãn nghe lời chị ấy, nếu không nhà họ Lộc chắc chắn sẽ làm thịt con rồi! Con vậy mà lại có người chị dâu là nhân vật to lớn đến như vậy, con thật là hạnh phúc quá đi mất!”

“Khụ khụ…” Ở dưới lầu, Khám Quân đột nhiên nhắc nhở cô ta: “Vợ à, phải nói là chị dâu cũ.”

Phong Thanh Thanh ngay lập tức cúi gằm mặt xuống, quả thật là tiếc đứt ruột mà.

Nếu biết trước được cô chính là cô chủ nhà họ Lộc, trước kia có nói gì thì cô ta cũng không bao giờ bắt nạt cô, nịnh nọt cô còn không kịp nữa là!

Ở trong phòng, Lý Phi nghe vậy, trên gương mặt lại không có biểu cảm gì.

Bà ta tuyệt vọng ngồi trên ban công, ngắm nhìn phong cảnh, nước mắt trên khuôn mặt vẫn chưa khô, nhẹ nhàng vuốt ve khung ảnh trong tay.

Bức ảnh trong khung ảnh, là bà ta đang ôm lấy Phong Ngự Niên còn đang mặc tã.

Vào ngày tang lễ, trong thư mà Phong Ngự Niên viết cho bà ta, nói với bà ta rằng anh vốn không phải là huyết thống thực sự của nhà họ Phong, đồng thời nói cho bà ta biết về thân phận thật sự của Lộc Sanh Ca, còn nhắc nhở bà ta phải làm thế nào để giữ mối quan hệ tốt với Sanh Ca, như vậy mới có thể bảo vệ nhà họ Phong.

Trước kia, con trai của bà ta từ nhỏ đã bị ông cụ Phong đưa tới thành phố S, nghe nói lúc mười tuổi đã được cục điều tra quốc gia huấn luyện, năm mười lăm tuổi mới quay về Thành phố Phương.

Bà ta chưa từng nghi ngờ rằng đứa con trai này lại là giả, bà ta luôn dành cho anh tình mẫu tử chân thật nhất.

Nhưng, đứa con trai giả này từ trước tới giờ vẫn luôn hết lòng hiếu thảo với bà ta, bà ta rất biết ơn anh.

Cái chết của anh, bà ta vẫn cảm thấy rất đau xót.

Biệt thự Phong Văn.

Phong Văn Đống tức giận vỗ đùi.

Hèn chi mấy lần này ông ta luôn luôn bị thua bởi cô gái nhỏ đó, thân phận của cô có điều tra thế nào cũng không thể tra ra được gì, không ngờ lại là cô chủ nhà họ Lộc!

Nhưng Vân Mỹ và Mộ Kiến Đức của nhà họ Mộ lại mừng thầm trong lòng.

Cũng may lúc đầu chủ động tạo quan hệ tốt với Lộc Sanh Ca, cũng may Mộ Ngôn Tâm không vì chuyện của Lộc Mặc, mà đối đầu với Sanh Ca.

Nếu không, nhà họ Phong của trước đây, nhà họ Lâm của hiện tại, có lẽ sẽ là kết cục của nhà họ Mộ bọn họ rồi.

Hai ngày sau, Sanh Ca đã lên máy bay quay về thành phố S.

Cô đã bao hết toàn bộ khoang hạng nhất, không giấu diếm thân phận của mình nữa.

Lúc đó, cô nhìn thành phố Phương đang càng ngày càng xa qua khung cửa sổ trên máy bay, nho nhã lắc ly rượu vang đang cầm trên tay.

Nghĩ đến người nào đó trong nghĩa trang, trong lòng cô có chút không nỡ.

Đám vệ sĩ Lộc Thập Nhất cũng nhận được phúc lợi, ngồi ở hàng ghế sau chơi điện thoại, lướt tin tức trên mạng xã hội.

“Cô chủ, cô có biết thành phố S có tin tức cực kỳ nóng hổi gì trong nửa năm nay không?” câu này là Lộc Thập Thất hỏi.

Sanh Ca lắc đầu.

Cô vẫn luôn không thích xem các tin tức trên internet, bình thường chỉ xem tình hình gần đây của nghệ sĩ Angle nhà mình thôi.

Lộc Thập Thất kể cho cô nghe: “Cô không biết thật ư, nhà họ Kỷ trong nửa năm nay lợi hại đến mức nào, bây giờ bọn họ đã vượt qua nhà họ Lộc, trở thành gia đình giàu có mới nhất rồi.”

“Ồ.”

Sanh Ca không có biểu cảm gì.

Xem ra cha cô cũng không mạnh cho lắm nhỉ, lại bị người ta cướp vị trí nhanh đến như vậy.

“Không sao, nếu Lộc Sanh Ca tôi đã trở lại, tôi phải giúp cha tôi lấy lại vị trí gia đình giàu có nhất mới được.”

Lộc Thập Thất giơ ngón tay cái lên nhìn cô với vẻ mặt sùng bái, tiếp tục tám chuyện:

“Nghe nói nửa năm trước, cháu trai đích tôn của ông cụ Kỷ đột nhiên từ trong quân đội trở về rồi, chỉ trong một tháng mà đã đoạt lại quyền lực cho nhà họ Kỷ, đồng thời dưới sự dẫn dắt của anh ta, trong nửa năm doanh nghiệp Kỷ Thị đã phát triển lên một tầm cao mới mà chưa từng có trước đây, bây giờ anh ta là sự tồn tại có quyền lực nhất ở thành phố S, là người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp, tất cả mọi người khi gặp anh ta đều sẽ trịnh trọng gọi một tiếng, cậu Ngự.”

“Cậu Ngự?”

Tay cầm ly rượu vang đang đưa lên uống của Sanh Ca ngừng lại, trên mặt hiện lên biểu cảm khác lạ hiếm thấy, hỏi thêm: “Tên của anh ta là gì?”

“Kỷ Ngự Đình.”

Lộc Thập Thất hiếm khi thấy cô chủ nhà mình trong nửa năm qua lại có hứng thú với người đàn ông khác: “Chẳng lẽ cô chủ cảm thấy cậu Ngự này cũng khá lợi hại sao?”

Sanh Ca uống cạn ly rượu vang, không nói câu nào.

Chẳng qua là cô nghe thấy có chữ ‘Ngự’ trong cái tên đó mà thôi.

Nhưng mà…

“Mặc dù quan hệ giữa nhà họ Lộc và nhà họ Kỷ bình thường, nhưng cũng không tệ, sao lúc trước tôi lại không nghe nói về cái tên Kỷ Ngự Đình này thế?”

Lộc Thập Thất: “Nghe nói mặc dù là cháu trai đích tôn của ông cụ Kỷ, nhưng cha mẹ của anh ta đều đã chết trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn khi anh ta còn rất nhỏ, ông cụ Kỷ vì để bảo vệ cho anh ta, nên từ nhỏ đã đưa anh ta vô quân đội để huấn luyện rồi.”

Cha mẹ đều đã chết?

Vậy anh ta độc thân một mình sống trong nhà họ Kỷ, có lẽ sẽ rất khó khăn, ngược lại thì anh ta cũng là một người khá đáng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK