Tự Niên như bị đôi mắt ngoan lệ của cô hút vào, ngơ ngác hỏi: “Ý cô là?”
Sanh Ca cười, đầu mày đuôi mắt cong cong: “Bữa tối tại cung điện mấy ngày sắp tới sẽ rất thú vị đây!”
Đến hôm đó, cô phải khiến Guy Harold đồng ý hợp tác với mình, cũng cần tặng cho Ninh Thừa Húc một bất ngờ lớn – cô có thể đang mang thai!
Tự Niên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, trong lòng thầm có chút bất an.
Trung Quốc.
Đêm nay đã định trước sẽ là một đêm không ngủ đối với toàn bộ Ngự Sanh Tiểu Trúc.
Sáng sớm hôm sau, Lộc Hoa bưng đôi mắt hơi thâm quầng, bơ phờ chống cằm ngồi ăn sáng, vẻ mặt ủ rũ.
Lộc Mặc đi xuống lầu.
Lộc Hoa lập tức ngẩng đầu nhìn anh hai nhà mình.
Anh ta trông vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng chẳng có vẻ gì là đêm qua ngủ không ngon cả.
“Anh hai, em thật ghen tị với anh, chuyện gì cũng không để trong lòng, sống đến là vô ưu vô lo.”
Lộc Mặc không nói gì, đi tới ngồi xuống trước đĩa của mình bắt đầu ăn sáng, không nói lời nào.
Sau khi hai người ăn xong, Lộc Hoa bưng bữa sáng đã chuẩn bị cho Kỷ Ngự Đình lên lầu, vừa đi tới cầu thang đã nghe thấy tiếng ầm ĩ từ cổng ngoài vườn hoa.
“Sao đến nhanh thế? Thật đúng là một bữa sáng yên tĩnh, không để người ta ăn cho xong mà!”
Lộc Hoa dừng bước định đi ra ngoài xem xét nhưng Lộc Mặc đã ngăn anh ta lại: “Để anh, em cứ mang đồ ăn lên lầu đi.”
“Được.”
Lộc Hoa đẩy cửa phòng ngủ chính ra. Kỷ Ngự Đình đã thức dậy mặc quần áo chỉnh tề, bây giờ đang đứng thẳng bên cửa sổ kính chạm sàn mà nghe động tĩnh bên ngoài cách một lớp rèm cửa.
“Anh hai ra đón đầu rồi, cậu đừng quan tâm, ăn sáng đã rồi nói sau.”
Kỷ Ngự Đình không nói cũng không nhúc nhích, Lộc Hoa nắm lấy hắn cánh tay anh, đưa anh đến ngồi ở trên ghế.
Tầng dưới, ngoài cổng chính.
Có rất nhiều người đến.
Lúc Lộc Mặc đi ra, anh ta quét mắt nhìn thoáng qua.
Kỷ Dũng và Kỷ Tinh Huy dẫn đầu đem theo vài tên vệ sĩ và vài tên thành viên hội đồng quản trị đức cao vọng trọng của tập đoàn Kỷ thị.
Ngay cả Ninh Thừa Ân cũng tự mình đến, mang theo vài ba tên cấp dưới từ Cục Điều tra Quốc gia.
Phô trương thực sự.
Nhìn thấy Lộc Mặc đi ra, Ninh Thừa Ân dẫn đầu cười nói: “Cậu Mặc, sao anh lại ở đây? Cậu Ngự đã lâu không trở lại Cục điều tra quốc gia, anh ấy bị bệnh rồi sao?”
Lộc Mặc ghét nhất mấy cái kiểu làm bộ làm tịch này, cũng lười lá mặt lá trái với anh ta: “Bớt nói nhảm, tôi đây chịu không nổi, anh có gì cứ nói thẳng.”
Ninh Thừa Ân hơi sững người, sau đó cười lớn hòng che đi vẻ xấu hổ: “Cậu Mặc vẫn giống hệt như lời đồn đại, không thay đổi gì cả.”
Lộc Mặc đút tay vào túi quần, mặt vô cảm nghe anh ta nói lời thừa.
Bầu không khí có chút cứng nhắc, Kỷ Dũng bước lên trước, nói: “Cháu này, hôm nay chú đến tìm Ngự Đình, trong nhà có chuyện lớn, cảm phiền cháu nhường đường.”
Lộc Mặc nói ngắn gọn: “Không được, Kỷ Ngự Đình bị cảm, không tiếp khách được.”
Kỷ Tinh Huy đứng sau Kỷ Dũng trừng mắt: “Đã mấy ngày rồi, có thể đổi cái cớ khác được không? Có anh ở đây mà bệnh cảm của anh ta vẫn mãi không thuyên giảm, vậy có khác nào anh tự đập bảng hiệu của mình đi không chứ?”
Lộc Mặc không chút suy suyễn trước đòn tấn công của anh ta, giọng điệu lãnh đạm: “Cậu ấy mắc cúm vi rút truyền nhiễm, mấy người có chuyện gì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển lời đến cậu ấy.”
Cúm vi rút truyền nhiễm?
Hai cha con Kỷ Dũng nhìn nhau, dường như đều không tin.
Kỷ Tinh Huy không muốn nghe Lộc Mặc tiếp tục viện cớ, nói thẳng mục đích của mình ra.
“Nghe nói Kỷ Ngự Đình bị mù rồi? Tổ huấn nhà họ Kỷ có câu, thân mang thương tật thì không thể chấp chưởng nắm quyền. Anh ta thường không đến nhà họ Kỷ vì lý do sức khỏe, dẫn đến việc làm ăn của nhà họ Kỷ trong tháng qua không được như trước, cổ đông và ban giám đốc đã bắt đầu có dị nghị rồi!”
Mấy người trong ban giám đốc được cố ý gọi đến phụ họa: “Đúng vậy! Nếu cậu Ngự đã không thể bảo đảm lợi ích cho chúng tôi được nữa thì cái vị trí giám đốc điều hành nên thay người đi thôi!”
Thấy Lộc Mặc không đáp lời, Kỷ Tinh Huy càng ra sức mà nói, còn cố tình nói to hơn:
“Một người mù thì làm sao có thể nắm quyền nhà họ Kỷ chúng tôi, truyền ra ngoài kiểu gì người ta cũng sẽ nói ra nói vào sau lưng chúng tôi thôi! Hôm nay chúng tôi phải đưa Kỷ Ngự Đình đến nhà thờ tổ, bắt anh ta trao trả lại quyền lực trước mặt tất cả các trưởng bối nhà họ Kỷ!”
Lộc Mặc cười nhạo, trên mặt hiếm thấy mà có biểu cảm: “Nếu không có Kỷ Ngự Đình, nhà họ Kỷ các người đã chẳng có được địa vị gia tộc mới giàu có nhất ngày hôm nay, những gì cậu ấy mang lại cho nhà họ Kỷ cho nhà họ Kỷ là vinh quang chưa từng có. Còn các người, thân cũng mang họ Kỷ đấy, nhưng các người đã làm được gì cho nhà họ Kỷ rồi? Có tư cách gì mà đứng đây gào mồm lên?”
Kỷ Tinh Huy bị đáp trả đến nói không nên lời.
Toàn bộ nhân viên của nhà họ Kỷ từ trên xuống dưới đều chỉ biết đến Kỷ Ngự Đình, đến cả tên cha của anh ta là Kỷ Dũng cũng hiếm khi được nhắc đến chứ đừng nói là anh ta.
Khuôn mặt Kỷ Dũng đứng bên cạnh đầy vẻ đau xót.
“Haiz, cháu nói đúng, Ngự Đình là một đứa trẻ tốt, nó gặp phải chuyện lớn như vậy chú đây đau lòng hơn bất cứ ai khác, nếu không phải vì không thể làm trái tổ huấn thì nó đúng là người thích hợp nhất nắm quyền nhà họ Kỷ!”
“Đau lòng?”
Giọng điệu của Lộc Mặc rất bình tĩnh: “Nếu ông cảm thấy đau lòng, chi bằng bây giờ tự đâm mù hai mắt mình đi, biết đâu còn được tiếng thơm là yêu thương cháu trai. Nhưng ông không dám, bởi vì ông vong ơn phụ nghĩa, hà khắc nhẫn tâm, lòng muông dạ thú.”
Kỷ Dũng: “…”
Cả đám người nhà họ Đình cũng tái mét mặt theo.
Thấy mặt là móc mỉa chẳng chừa mặt mũi cho ai, nhưng mọi người đều từng nghe nói về tính tình của anh ta, không cách nào phản bác lại.
Thấy đám người nhà họ Kỷ im lặng, Lộc Mặc lạnh lùng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Ninh Thừa Ân: “Anh đến đây có chuyện gì?”
Ninh Thừa Ân chỉ cười, mắt phượng liếc nhìn đám thuộc hạ phía sau.
Đội trưởng đội chín của Cục Điều tra Quốc gia Dương Cửu Thừa lập tức đứng ra giải thích:
“Cậu Mặc, cậu Ngự đã mất đi thị giác, e rằng không thể tiếp tục đảm nhận chức cục trưởng Cục Điều tra Quốc gia, vì vậy các đội trưởng và sĩ quan phụ tá của cục yêu cầu cậu Ngự ra mặt, tiến cử cậu Ân trở thành cục trưởng tân nhiệm.”
Lộc Mặc nhìn chằm chằm Ninh Thừa Ân: “Đã là ý định của anh thì cũng nên khách sáo vài câu chứ?”
Đôi mắt phượng hổ phách của Ninh Thừa Ân ánh lên nét cười nhàn nhạt, ôn tồn nói: “Nếu cậu Ngự không được khỏe thì nên trút bỏ gánh nặng, ở nhà thư giãn dưỡng bệnh đi thôi. Những gì tôi làm chỉ vì một tương lai tốt đẹp hơn cho Cục Điều tra.”
Lộc Mặc không tiếp lời.
Ninh Thừa Ân rất tham vọng, nhưng anh ta không hề giấu giếm điều đó, thẳng thắn hơn Kỷ Dũng rất nhiều.
Tình hình ngoài cổng dần trở nên bế tắc.
Kỷ Tinh Huy thấy Lộc Mặc không móc mỉa nữa bèn tiếp tục gào rống.
“Cậu Mặc, tôi không biết Kỷ Ngự Đình đã cho anh lợi ích gì để anh giúp anh ta, nhưng nếu hôm nay không gặp được Kỷ Ngự Đình, chúng tôi chỉ có thể xông vào!”
Vừa dứt lời, đám vệ sĩ Lục Sâm sắp xếp đã nấp sẵn trong bóng tối lũ lượt nhảy ra bao vây lấy bọn họ.
“Rầm” một tiếng, Kỷ Tinh Huy giật thót.
Kỷ Dũng cau mày bất mãn nói: “Ngự Đình thân là người nắm quyền của nhà họ Kỷ, nếu hôm nay chuyện này bị làm to lên mà đánh nhau thật, truyền đến tai ông cụ thì đó là lỗi của nó, nhà họ Lục mấy người thực sự dám ngăn cản sao?”
Lộc Mặc cau mày lạnh lùng, nhưng vẫn không nói không rằng.
Cửa sổ kính chạm sàn trên ban công phòng ngủ tầng ba của biệt thự đột nhiên mở ra, giọng nói trầm khàn của Kỷ Ngự Đình vọng đến.
“Chú hai mới đó đã không thể ngồi yên rồi sao? Chú muốn nắm quyền đúng không, cháu có thể cho chú!”
Mọi ánh mắt ở tầng dưới theo tiếng động đều dõi về phía ban công tầng ba.
Kỷ Ngự Đình uể oải đứng cạnh ban công, chiếc áo ngủ lông xám dễ thương cũng chẳng che đi được vẻ lạnh lùng tôn quý nơi anh.
Anh đeo kính râm, vẻ mặt ung dung bình tĩnh, đầu hơi cúi xuống, dường như đang nhìn đoàn người đứng ở cổng.
Thấy anh xuất hiện, Ninh Thừa Ân nhíu mày, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, từ xa nhìn vào đôi mắt anh dưới lớp kính râm.