Nhận ra có gì đó không ổn anh mở cửa đi vào.
Trước máy tính trên bàn làm việc không có người.
“Sanh Ca?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tế Quỷ (Tế Ma)
2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3. Khó Dỗ Dành
4. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
Mặt Phong Ngự Niên biến sắc, anh đi vào kiểm tra tiếng thở dốc phát ra từ dưới bàn làm việc.
Anh bất ngờ vén khăn trải bàn lên nhìn thì thấy Sanh Ca đang cuộn mình trong không gian chật hẹp, khuôn mặt cô ửng hồng một cách bất thường.
Anh ngồi xổm xuống nhẹ nhàng dùng tay thăm dò phần cổ của cô thì thấy cả người cô rất nóng.
Trạng thái này là…
Cà phê trên bàn đã uống một nửa, gói đường vốn để trong khay đã xé toạc ra, anh nhớ đến sự bất thường của Lý Phi khi anh đến nhà cổ thăm bà ta mấy tiếng trước và ngày lập tức hiểu ra là có chuyện gì.
“Đáng chết!”
Anh ôm Sanh Ca từ dưới gầm bàn lên.
Cảm thấy cơ thể lạnh lẽo đang áp sát vào mình rất thoải mái, Sanh Ca đang bị thuốc kích thích, lần đầu tiên trong đầu cô có một suy nghĩ không thể miêu tả.
Cô ôm chặt lấy cổ người đàn ông, mùi hormine nam tính thúc giục cô phạm tội.
Phong Ngự Niên ôm cô trở về phòng ngủ, cảm thấy người phụ nữ trên người không yên phận làm loạn, anh sợ làm cô đau nên tay anh nhẹ nhàng hơn.
“Sanh Ca, em kiên trì thêm một lát nữa, rất nhanh thôi em sẽ không sao.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc Sanh Ca cố gắng tỉnh táo, ngước mắt lên nhìn.
Lúc nhìn thấy rõ đó là Phong Ngự Niên cô vô cùng tức giận, cố gắng áp chế lại suy nghĩ trong lòng, cô giơ tay tát vào mặt người nào đó.
Cô bị bỏ thuốc nên cú tát này không mạnh nhưng Phong Ngự Niên đang chuẩn bị đi vào nhà tắm nên mất cảnh giác.
Sanh Ca vùng vẫy và trượt khỏi tay anh nhưng tay cô vẫn bán chặt lấy vạt áo của anh.
Hai người đột nhiên mất trọng tâm ngã xuống đất.
Thấy đầu Sanh Ca sắp sửa đập vào cạnh giường, anh không quan tâm bất cứ điều gì, anh vòng tay ôm cổ cô rồi ôm cô vào lòng, dùng lưng của mình tiếp đất.
“Ợ, hự…”
Lưng anh đập mạnh vào cạnh giường, vết thương sưng tấy còn chưa lành, cơn đau khiến anh đổ mồ hôi lạnh suýt ngất tại chỗ.
Đau đớn trên lưng còn chưa kịp tiêu tan thì anh lại hứng trọn một cú tát vào mặt “bốp”.
Sanh Ca thoát khỏi vòng tay anh rồi đè nửa người anh dựa vào bên giường xuống sàn, ép đầu gối lên ngực anh còn tay thì siết chặt cổ áo anh.
Lúc nhìn anh, lần đầu tiên trong đôi mắt đó tràn ngập sự thù hận.
“Phong Ngự Niên, anh là đồ bỉ ổi vô liêm sỉ, quả nhiên mấy lời anh nói lúc tối chỉ là diễn kịch! Anh cho rằng bỏ thuốc tôi thì tôi sẽ không khống chế được bản thân để anh đạt được ý đồ dơ bẩn sao? Đừng có mơ!”
“Sanh Ca, em bình tĩnh đã, chuyện này…”
“Bốp!”
Lại thêm một cái tát vào mặt anh, lần này Sanh Ca dùng toàn bộ sức lực còn lại để đánh anh.
Ý nghĩ và cơn giận trong lòng xen lẫn vào nhau sắp sửa thiêu đốt sạch lí trí của cô
Phong Ngự Niên bị cái tát này làm ù tai trong giây lát, nhất thời đầu óc cũng choáng váng, cơn đau phía sau lưng do đập vào cạnh giường vẫn chưa đỡ.
Khuôn mặt anh nhăn nhó vì đau, vừa muốn lấy lại sức thì bàn tay nắm cổ áo anh của Sanh Ca run rẩy, sát khí tràn ngập trong mắt cô.
“Phong Ngự Niên, tôi muốn anh sống không bằng chết.”
Sanh Ca buôn anh ra, dùng chút ý chí còn lại bấm chuông báo động ở đầu giường, đột nhiên ngọn lửa trong lòng lại dâng lên cô khó chịu đến mức không tự chủ được co rúm người lại rồi ngã lăn ra sàn. Người cô run rẩy, trong lòng cô luôn có một giọng nói xấu xa đang kêu gào muốn cô bổ nhào về phía người đàn ông đó để dập lửa.
Nhưng cô không thể! Tuyệt đối không thể!
Cô áp sát làn da mình xuống sàn, cô định dùng nhiệt độ lạnh lẽo của sàn nhà để khiến mình tỉnh táo.
Phong Ngự Niên nhịn đau chống đỡ cơ thể đứng dậy, thấy cô đang nằm trên sàn chịu đựng một mình.
Nếu như bị bỏ thuốc mà không kịp thời phát tiết thì cô sẽ cảm thấy khó chịu đến mức muốn chết.
Cho dù đến nước này cô cũng không muốn nhào về phía anh để giải thuốc sao?
Sự căm ghét của cô dành cho anh đã sâu đến tận xương tủy rồi sao?
Phong Ngự Niên nở nụ cười nhợt nhạt đi về phía cô, anh muốn ôm cô lên một lần nữa.
“Đừng chạm vào tôi! Tôi sẽ giết anh!”
Tay Phong Ngự Niên cứng đờ trong giây lát nhưng rồi anh vẫn lựa chọn quyết đoán ôm cô lên: “Được, đợi khi thuốc hết tác dụng em muốn làm gì thì làm.”
Sanh Ca đã không còn sức lực để thoát khỏi tay anh nữa, đầu óc cô choáng váng, chỉ có thế để anh bế vào trong phòng tắm.
Đầu tiên Phong Ngự Niên bật vòi hoa sen rồi cho đầy nước lạnh vào bồn tắm.
Sợ chênh lệch nhiệt độ nóng và lạnh quá lớn khiến cơ thể cô không chịu đựng nổi nên anh đã đặt cô vào bồn tắm một cách rất nhẹ nhàng và chậm rãi. Bởi vì anh chỉ có thể dùng tay đỡ cô rồi nhẹ nhàng đặt xuống nên anh nghiến răng nghiến lợi cố gắng để tay không bị run làm cô ngã. Mãi đến khi mực nước đã cao hơn xương quai xanh của cô anh mới rút cánh tay đau nhức của mình lại.
Sanh Ca nằm trong bồn tắm cảm thấy sự mát lạnh đang dần bao bọc lấy cơ thể mình, lông mày cau có cũng dần dần giãn ra cơ thể mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.
Phong Ngự Niên ngồi bên bồn tắm trông chừng.
Còn nhớ vào cái đêm trước khi ly hôn anh đã vu oan cho cô là người bỏ thuốc và ngày hôm sau còn châm chọc cô.
Không ngờ quả báo đến nhanh như vậy bây giờ đến lượt anh bị vu oan.
Anh nở nụ cười nhợt nhạt.
Với tính cách của Sanh Ca đợi khi nào cô tỉnh dậy chỉ sợ cô sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Đây chắc chính là báo ứng mà anh nên trả lại.
Anh thôi suy nghĩ, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô, khuôn mặt vẫn đỏ bừng cả người giống như đã uống say, thân hình đẹp đẽ chìm trong nước quả là sự cám dỗ chết người.
Nhưng Phong Ngự Niên không phải là loại đàn ông lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh thu hồi lại ánh mắt và tập trung quan sát trạng thái của Sanh Ca.
Làn da Sanh Ca vẫn đỏ bừng và nóng một cách bất thường.
Ngâm trong nước thì hiệu quả rất chậm, tiếp tục như vậy thì không phải cách hay.
Phong Ngự Niên đứng lên ra khỏi phòng tắm, anh đi tìm thuốc trong tủ thuốc, anh lục tung cả nhà nhưng không thấy có dung dịch diazepam hay đường glucose.
Anh đi ra vườn và hét lên: “Lộc Thập Nhất, Lộc Thập Thất Thập Bát! Mau ra đây!”
Một phút sau không biết Lộc Thập Nhất từ đâu xuất hiện, anh ta ngái ngủ hỏi: “Nửa đêm nửa hôm anh không ngủ la hét cái gì?”
“Sao có mình anh?”
“Thập Thất Thập Bát đưa Phó Thần Dật về không biết làm sao mà đến giờ vẫn chưa quay về, Thập Nhị thì ở chỗ cậu ba, Thập Ngũ thì được cô chủ cử đi làm việc rồi vì vậy tối nay chỉ có một mình tôi.”
Bởi vì bản lĩnh của Sanh Ca cũng không tệ nên vào đêm khuya bọn họ thường không túc trực, nếu như có việc gì gấp cô chủ sẽ ấn chuông báo động.
Phong Ngự Niên cũng không úp mở, anh nói thẳng: “Trong nhà không có dung dịch diazepam hay đường glucose nên cần anh đi mua về.”
“Muộn như vậy rồi anh bảo tôi đi đâu tìm thuốc?”
“Tôi không cần biết anh dùng cách gì nhất định phải nhanh chóng mua hai loại thuốc đó về cho tôi! Chuyện này rất quan trọng!” Phòng Ngự Niên nhíu mày vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Lộc Thập Nhất thấy anh vừa nghiêm túc vừa lo lắng như vậy nên lựa chọn tin anh một lần.
Khoảng nửa tiếng sau Thập Nhất trở về đưa hai loại thuốc đó cho anh: “Đây là loại thuốc gì vậy? Phòng khám và bệnh viện nhỏ đều không có, phải đi đến bệnh viện lớn mới mua được, này anh…”
Lấy được thuốc từ tay anh ta anh chạy nhanh lên tầng ba.
Sau khi cho Sanh Ca uống thuốc anh mới thở phào nhẹ nhõm, anh dựa vào bồn tắm trông chừng cô, giày vò đến nửa đêm, thể lực của anh cũng gần như cạn kiệt sau đó anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc Sanh Ca mơ hồ tỉnh lại thì trời vừa rạng sáng.
Cảm giác nóng rát trên cơ thể cô đã hoàn toàn tan biến, cô mở mắt ra thì thấy mình đang trong bồn tắm còn Phong Ngự Niên thì đang dựa vào bồn tắm ngủ thiếp đi.