Mục lục
Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ - Ảnh_Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộc Thiệu Nguyên vui vẻ vỗ vỗ vai anh.

Cũng không phải là ông đối xử với con gái mình không tốt, mà là trước kia ông bị mẹ con bé hung dữ cả đời, quản cả đời.

Tính cách của Sanh Ca rất giống với mẹ, đều kiêu ngạo lông bông, không sợ trời không sợ đất.

Ông ấy không hy vọng con gái mình sẽ đi theo vết xe đổ của mẹ nó, ông ấy mong con gái mình có thể ngoan ngoãn, có người quản, cô đừng đi mạo hiểm để rồi đặt mình vào nơi nguy hiểm, mong cô có thể bình bình an an sống cả đời.

Sau khi ra khỏi thư phòng, sâu trong mắt sắc Kỷ Ngự Đình đánh giá mọi chuyện.

Sanh Ca đứng ở hành lang đợi anh, phát hiện ánh mắt của anh không đúng lắm: “Cha nói gì với anh vậy? Sao vừa ra mà tâm trạng đã nặng trùng trùng vậy?”

Kỷ Ngự Đình thu lại suy nghĩ của mình, kéo bàn tay nhỏ bé của cô.

“Không có gì, chỉ là kêu anh sau này chăm sóc cho em thật tốt, đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.”

Hai người nắm tay nhau, lên xe về lại biệt thự nhà họ Kỷ.

Trên xe, Sanh Ca nhìn đôi môi tái nhợt của anh, khí sắc cả người vẫn luôn không được tốt cho lắm thì có phần lo lắng.

“Anh khẳng định cả người anh không có chỗ nào không thỏa mái chứ? Hay là chúng ta gọi bác sĩ đến khám thử xem?”

“Không cần đâu, anh không sao thật mà.”

Kỷ Ngự Đình khẽ lắc đầu.

Chuyện anh không nhìn thấy cũng không nghe được trong nhất thời trong công viên vừa rồi cho đến bây giờ  cũng chưa từng tái diễn.

Có lẽ thực sự là do anh nghĩ quá nhiều thôi.

Ngược lại bên phía Lộc Thiệu Nguyên lại cho anh một vấn đề nan giải.

Quan trọng nhất là nếu không thu phục được người cha vợ này thì dù đã đính hôn rồi cũng khó mà thành công được.

Nhưng anh phải ra tay với Sanh Ca thế nào đây?

Sanh Ca thấy anh tâm trí anh để đi đâu cũng không hỏi nhiều

Sớm hôm sau.

Cuộc họp với các nhân viên hàng tháng ở Kỷ thị buộc phải có mặt Kỷ Ngự Đình, mà bên phía Sanh Ca cũng vừa hay phải qua Angle họp.

Hai người cùng ra ngoài.

Kỷ Ngự Đình đưa Sanh Ca đến dưới Angle rồi mới qua Kỷ thị.

Tự Niên đã đợi anh ở cửa một lúc lâu rồi.

Cuộc họp nhân viên kéo dài mất ba tiếng cuối cùng cũng kết thúc.

Trong văn phòng chủ tịch, Tự Niên giao lại tài liệu tổng kết trong cuộc họp cho Kỷ Ngự Đình.

Kỷ Ngự Đình nhận lấy nhìn chăm chăm vào tài liệu mà thất thần.

“Boss?”

Anh chợt tỉnh táo lại: “Sao thế?”

“Anh…cầm tài liệu ngược rồi…”

Kỷ Ngự Đình cũng chẳng cảm thấy xấu hổ gì, xoay lại đúng đầu lật từng trang.

Tự Niên nhìn ra được anh có tâm sự.

Lần trước bị trừ tiền còn bị lệnh không được bước chân vào biệt thự, lòng Tự Niên khổ không thôi, đang phát rầu vì không tìm được cơ hội lấy công chuộc tội.

“Boss, có chuyện gì anh nghĩ không thông vậy, tôi có thể chia sẻ giúp anh đấy, mánh khóe của tôi nhiều lắm nhé! Hihi!”

Kỷ Ngự Đình ngẫm một chút vẫn hỏi: “Dựa theo hiểu biết của cậu thì sau này địa vị của tôi và Sanh Sanh trong gia đình ai cao hơn?”

Tự Niên thấy vi diệu vô cùng!

Cái này còn phải ngẫm sao?

“Chắc chắn là cô Sanh Ca ạ!”

Kỷ Ngự Đình chau mày: “Tại sao? Cậu nhìn từ đâu mà ra?”

Tự Niên nghiêm túc nói: “Boss, cái này chả phải là quá rõ rồi sao, hơn nữa trên dưới thậm chí là cấp cao trong công ty ai chả biết vợ anh, anh sợ vợ!”

Mí mắt Kỷ Ngự Đình nhảy lên kịch liệt, đôi mắt đen sâu thẳm đến đáng sợ.

Anh đặc biệt để ý đến cả cấp cao mà Tự Niên nói!

“Rõ ràng là tôi nhường Sanh Sanh mà thôi, sao lại biến thành sợ vợ rồi?”

Con người Tự Niên liếc trái liếc phải, không dám làm ra cái chuyện vạch mặt anh.

Kỷ Ngự Đình lạnh mặt xuống, còn để đám người truyền nhau nữa thì giả cũng thành thật mất.

Anh phải nghĩ cách tìm lại tôn nghiêm của một người đàn ông từ chỗ Sanh Sanh!

“Cậu có cách hay nào không?”

Tự Niên ngây người: “Boss, ý của anh là?”

“Phía Lộc Thiệu Nguyên mới tôi dạy bảo Sanh Sanh thật tốt, gắng sức biến cô ấy thành người vợ hiền nhỏ bé được chồng quản nghiêm, nếu không ông ấy sẽ xem xét lại chuyện hôn nhân của tôi và Sanh Sanh, cậu nghĩ thử cách giúp tôi lập úy trước Sanh Sanh đi.”

Đồng tử Tự Niên đầy vẻ bàng hoàng, mồm miệng há hốc cả ra.

Với tính cách của cô Sanh Ca thì đây chẳng phải là nhiệm vụ bất khả thi à?

Nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của Kỷ Ngự Đình, Tự Niên đi qua đi lại trong phòng làm việc, thành thành thật thật nghĩ cách giúp anh.

“Có rồi! Boss đợi tôi!”

Tự Niên chạy chậm ra khỏi phòng làm việc.

Năm phút sau, anh ta lấy một cây thước dày bằng gỗ gụ đưa cho Kỷ Ngự Đình.

“Con gái không nghe lời quả thực phải dạy bảo thực tốt, nếu không có kỷ luật cùng ngoan ngoãn, đương nhiên phải lấy gỗ lập gia pháp, rồi có mấy điều gia quy, có lẽ sẽ có tác dụng!”

Mặt Kỷ Ngự Đình đen cả lại, nhìn chiếc thước dày bằng ngón tay út của anh, đau lắm đây?

Lấy cái này đối phó với Sanh Ca lỡ như đánh phải thật thì sao anh nỡ…

Hơn nữa dọa vợ sợ chạy mất dép thì phải làm sao?

Anh ngưng mắt lạnh lùng liếc nhìn Tự Niên: “Cậu muốn tôi dùng thứ đồ chơi tàn nhẫn đến vậy đánh cô ấy một trận để lập uy với cô ấy?”

“Đâu cần đánh thật đâu, đến lúc đó boss tỏ ra hung dữ một chút, quát cô ấy vài câu, dọa cô ấy một tý là được, không phải có rất nhiều cô gái đều mong người đàn ông của mình bá đạo à? Lỡ như vừa hay cô ấy thích thể loại ấy thì sao?”

Kỷ Ngự Đình nhìn cây thước trong tay chìm vào ký ức.

Tối qua trước lúc đến nhà họ Lộc ăn cơm, anh khẽ rống lên với Sanh ca một câu, vậy mà Sanh Ca  lại bật khóc, dáng vẻ tủi thân, vô cùng yếu đuối.

Anh cũng chưa từng thực sự nổi khùng với cô, nói không chừng thật sự có thể thu phục được cô?

Tự Niên tiếp tục khuyên: “Dù sao cũng chỉ là thử xem sao, đến lúc đó tùy cơ ứng biến, nếu phát hiện không ổn thì lập tực nhận sai, tỏ thái độ chân thành một chút, không phải là qua chuyện rồi sao?”

Kỷ Ngự Đình cẩn thận suy xét, định tối nay tan làm về nhà tìm cơ hội thử xem một chút! Đạo làm chồng!

Đã gần đến giờ tan sở, Sanh Ca thu dọn đồ đạc sẵn chờ Kỷ Ngự Đình đến đón.

Hơn nữa, món quà nhỏ đầy bất ngờ cô dành tặng cho Kỷ Ngự Đình cũng đã đến, tối nay về nhà phải tìm cơ hội thử xem sao!

Bỗng Tang Vi gõ cửa, vẻ mặt đầy lo lắng..

“Tổng giám đốc Lộc nhỏ, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Tay dọn bàn của Sanh Ca ngừng lại: “Chuyện gì?”

“Hôm nay chị Tiểu Tinh không hề tham gia hoạt động đoàn thể người đại diện vừa tìm được chị ấy, phát hiện chị ấy lặng lẽ đến Nam Hồ, chị ấy nhảy hồ tự sát!”

“Sao cơ!”

Sanh Ca bật dậy khỏi ghế: “Người đâu? Chết rồi sao?”

“Chưa ạ, may mà phát hiện kịp thời, người đã được đưa đến bệnh viện chữa trị rồi, giờ nhóm thiếu nữ hồ điệp nổi như cồn, nếu tin tức chị ấy tự sát truyền đi sẽ ảnh hưởng rất lớn tới chúng ta!”

Nhóm thần tượng đang hot nếu có tin tức kiểu này truyền ra thì dư luận cùng nghi kỵ sẽ bùng nổ trên internet, những cô gái khác cũng sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.

Sanh Ca ngồi lại ghế văn phòng, bình tĩnh phân tích vấn đề một lượt.

“Lấy toàn bộ camera giám sát xung quanh, cử quan hệ công chúng tìm tất cả người qua đường qua lại, lấy tiền bịt miệng, nếu có video thì xóa nó đi càng nhanh càng tốt, ngoài ra, cử người đến mười mấy công ty truyền thông lớn bàn trước nếu định đưa tin thì nhanh chóng chặn lại.”

Tang Vi: “Nhưng mà tổng giám đốc Lộc nhỏ, camera có góc chết, hơn nữa nếu muốn tìm tất cả người qua đường thì phải dùng tinh lực lớn đến cỡ nào chứ.”

“Cứ cố mà tìm trước đi đã, giảm tính nghiêm trọng của chuyện này xuống mức thấp nhất, nếu như còn không được nữa thì đến lúc đó nghe sắp xếp của tôi sau, tùy cơ ứng biến.”

“Vâng.”

“Đưa địa chỉ bệnh viện Châu Tiểu Tinh cho tôi.”

“Vâng, tổng giám đốc Lộc nhỏ.”

Biết được chỗ Châu Tiểu Tinh nằm viện, Sanh Ca lập tức bắt taxi qua đó, Châu Tiểu Tinh từng chịu khổ, nếu như không phải là chuyện vô cùng nghiêm trọng thì cô ấy chắc chắn sẽ không chọn từ bỏ cuộc sống.

Vì sự việc xảy ra quá đột ngột nên Sanh Ca cũng vội vàng rời đi, còn quên luôn Kỷ Ngự Đình sắp đến đón cô nên cũng không gửi tin nhắn cho anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK