Mục lục
Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ - Ảnh_Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy giọng nói quen thuộc ở bên ngoài, Tự Niên là người đầu tiên hoảng sợ: “Ông chủ, cô Sanh Ca đến kìa!”

“Chặn cửa lại, không được để Sanh Sanh đi vào!”

Kỷ Ngự Đình vừa ra lệnh vừa lấy khăn ướt trên bàn vội vàng lau những vết trên người.

Anh chà xát làn da thật mạnh, ánh mắt hung tàn, chỉ hận không thể lột bỏ lớp da này.

Ngoài cửa, giọng của Sanh Ca lại vang lên: “Anh Ngự, mở cửa.”

Tự Niên áp lưng vào cửa, vẻ mặt đầy khó chịu: “Sếp, tôi không chịu được nữa rồi!”

“Không chịu được cũng phải chịu!” Kỷ Ngự Đình càng lúc càng luống cuống, suýt chút nữa nghi ngờ nhân sinh: “Con mẹ nó lạ lùng thật chứ, sao lau mãi vẫn không sạch!!”

Sanh Sanh mà nhìn sẽ nghĩ gì về anh đây!!

Vật chứng lồ lộ trên người thế này, cô còn có thể tin anh là người vô tội sao?

Mẹ kiếp, mình không còn trong sạch, mình đã bẩn mất rồi, Sanh Sanh sẽ không cần mình nữa!

Đuôi mắt anh đỏ hoe vì nôn nóng, cả người gần như mất khống chế.

Tự Niên nhìn dáng vẻ tức giận đến sắp sụp đổ của anh, trong lòng thầm cảm thấy thương tiếc cho anh.

“Ông chủ! Tôi không cản nổi nữa!”

Tự Niên lao về phía trước, loạng choạng vài bước mới đứng vững được, trông như thể có ai đó đã đạp cánh cửa sau lưng anh ta.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra.

Đầu óc Kỷ Ngự Đình trống rỗng, vội vàng hoảng loạn nhìn về phía phòng tắm nhỏ đi kèm với phòng bao.

Thời điểm Sanh Ca bước vào.

Người đàn ông vốn đang ở trên sô pha đã chui vào phòng tắm khóa cửa lại như một cơn gió.

Tốc độ nhanh đến mức Sanh Ca chỉ nhìn thấy được tàn ảnh.

Cô cảm thấy buồn cười, giả vờ như không biết quay sang hỏi Tự Niên: “Anh Ngự đâu?”

Tự Niên gãi gãi đầu, giả vờ ngu ngơ, thể hiện phong thái như một gián điệp thực thụ.

“Ờm, vừa rồi ông chủ vẫn còn ở đây mà, chắc là tôi nhìn nhầm. Có thể anh ấy đã đi ra ngoài rồi.”

Sanh Ca hơi cất cao giọng lên: “Ồ? Thế sao tôi không thấy anh ấy trên đường đến đây? “

“Vậy chắc là ông chủ đã đi đến phòng vệ sinh, phòng vệ sinh ở hướng ngược lại.”

Sanh Ca ngạc nhiên: “Phòng bao không có phòng vệ sinh sao?”

Kỷ Ngự Đình đang ở trong phòng tắm nhỏ nghe thấy lời này lập tức nín thở.

Anh dựa lưng vào cửa, vẫn tiếp tục im lặng chiến đấu với những vết son trên mặt và cổ.

Làn da bị chà xát đỏ ửng, nhưng dấu son chỉ mờ đi một chút.

Chết tiệt!

Hãng son rác rưởi nào đây, sao mà chà mãi không sạch!

Ngày mai anh nhất định sẽ khiến cái hãng bất lương đó sập tiệm!

Anh đang bực bội suy nghĩ thì nghe thấy tiếng xoay nắm cửa, sau đó là tiếng gõ cửa.

“Cửa bị khóa rồi? Anh Ngự, anh có trong đó không?”

Kỷ Ngự Đình không lên tiếng, anh không dám đưa tay lên chà lau vì sợ bị nghe thấy.

Nhưng Sanh Ca đè lên cửa kính mỏng, cảm nhận được hơi thở gấp gáp trong lồng ngực anh, ngay cả lưng cũng vì thế mà lên xuống khiến cánh cửa khẽ rung lên.

Anh ấy đang hoảng loạn đấy hả?

Cô lặng lẽ cười, bình tĩnh lại cảm xúc rồi mới dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Tự Niên, tối nay Anh Ngự uống nhiều lắm đúng không? Nhỡ đâu anh ấy say rồi ngã trong nhà vệ sinh thì sao?”

“Cái này…”

Sanh Ca nghiêm nghị nói: “Cách đây không lâu tôi từng xem được video một người say rượu trên mạng, anh ta tự dúi đầu mình vào bồn cầu rồi uống nước trong đó! Anh Ngự đầu to, đừng bảo anh ấy nhét đầu mình vào đấy không rút ra được nên sặc nước bồn cầu ngất xỉu rồi đấy nhé!”

“Phụt…”

Tự Niên suýt thì không kìm được, phải lấy tay che miệng mới không cười thành tiếng.

Cô Sanh Ca thật là độc miệng!

Ông chủ nhà anh ta dù có chết cũng sẽ không làm chuyện như vậy thật, nhưng cảnh tượng đó đẹp đến mức anh ta không khỏi tưởng tượng một chút.

Anh ta dứt khoát đưa ra một ngón tay cái với Sanh Ca đang giả vờ giả vịt!

Sanh Ca đưa mắt tỏ ý “thường thôi” với anh ta, sau đó tiếp tục nói với vẻ lo lắng: “Anh mau đi kêu nhân viên quán bar lấy chìa khóa mở cửa đi, muộn một phút thôi là tính mạng của anh Ngự sẽ càng khó giữ đấy!”

Tự Niên còn chưa kịp đáp lời thì một tiếng ho nhẹ đã phát ra từ phòng tắm.

Kỷ Ngự Đình ổn định tâm trí đang bối rối của mình, ấn chặt cổ họng, cố gắng hết sức nói với giọng điệu lạnh lùng của hai ngày trước: “Anh không sao, chút rượu này không nhằm nhò gì với anh. Lát sau anh về, em không cần đợi anh đâu,”

“Em cố ý tới đây đón anh về Ngự Sanh Tiểu Trúc, anh lại không dám đi ra gặp em? Sao chẳng có chút lòng cảm kích nào vậy?”

Đáp lại Sanh Ca là một khoảng im lặng như ngầm  thừa nhận.

Sanh Ca cười tỏ vẻ chẳng sao hết: “Được, vậy em đi.”

Nghe câu này, Kỷ Ngự Đình miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.

Đợi thêm vài phút nữa, cho đến khi có tiếng đóng cửa phòng.

Bên ngoài có vẻ yên tĩnh nên anh thấp giọng hỏi Tự Niên: “Cô ấy đi rồi?”

“Vâng thưa ông chủ.”

Nhận được câu trả lời khẳng định, Kỷ Ngự Đình mới mở cửa xem thử.

Nhìn thấy Tự Niên đứng ngoài cửa phòng vệ sinh, anh hoàn toàn cởi bỏ phòng bị mà bước ra ngoài.

Kết quả một bóng đen núp trong góc bỗng nhiên nhảy ra áp mạnh anh vào tường.

Sanh Ca giữ chặt cằm anh, nhìn vết son trên mặt và cổ anh mà đùa: “Ồ, chẳng trách anh không dám gặp em, nhìn vết son này đi, đẹp làm sao, uống rượu chơi đùa vui quá nhỉ Kỷ Ngự Đình!”

“Sanh Sanh, anh…”

Mắt anh đỏ hoe, mặt tái mét không nói được lời nào.

Sanh Ca vốn dĩ muốn vén quần áo anh lên cười nhạo một lúc nữa, nhưng nghĩ lại sợ đùa quá trớn sẽ khiến anh hoảng.

Vì vậy, cô không nói gì mà xoay người rời đi, rời khỏi phòng bao mà không hề quay đầu nhìn lại.

Kỷ Ngự Đình định đuổi theo cô ra ngoài, nhưng Tự Niên đã lập tức giữ anh lại: “Ông chủ đừng lo lắng! Tôi chắc chắn sẽ giúp anh thuyết phục cô Sanh Ca trở lại!”

Tự Niên nói xong bèn chạy ra ngoài, rất nhanh đã bắt kịp Sanh Ca.

Hai người đi đến lối thoát hiểm không người, lúc này mới bật ra tiếng cười gần như không thể kiềm chế nổi nữa, cười siêu lớn.

Tiếng cười vang vọng trong lối thoát hiểm, nghe cực kỳ càn rỡ.

Tự Niên ôm bụng, dạ dày anh ta quặn lên vì cười.

Sống mấy chục năm rồi, đây là lần đầu tiên anh ta được thấy một Kỷ Ngự Đình cáo già bị lừa như thế này, vui quá là vui!

Tuy nhiên, vui thì vui, nhưng anh ta vẫn hơi lo lắng.

“Cô Sanh Ca, tiếp theo cô định làm thế nào? Tính tình anh ấy rất cứng ngắc, nếu không xử lý tốt, để anh ấy tức giận đến mất lý trí thì có khi sẽ đưa ra những quyết định cực đoan đấy.”

Sanh Ca cũng biết điểm dừng.

Nhưng nghĩ đến còng tay cùng với roi da mà mình nhìn thấy sáng nay, cô lại cảm thấy không thể bỏ qua cho Kỷ Ngự Đình dễ dàng như vậy!

Dù sao những thứ đó không thể sử dụng trên người cô.

Dùng để chỉnh đốn dạy dỗ lại Kỷ Ngự Đình thì hợp lý hơn!

Cô muốn làm nữ hoàng của Kỷ Ngự Đình! Nữ hoàng!

Muốn phản công ư? Còn muốn cô nhận thua trước?

Không có cửa!

Đôi môi đỏ mọng của cô nhếch lên đầy tà ác, nụ cười mê hoặc, ngón tay út của cô ngoắc ngoắc về phía Tự Niên: “Tí nữa đi vào anh cứ nói với anh ấy thế này…”

Tự Niên nghe xong hít sâu liên tiếp mấy lần.

Anh ta lặng lẽ giơ hai ngón tay cái lên, bội phục cô từ tận đáy lòng.

“Cô Sanh Ca quả nhiên là cao thủ!”

Niềm vui và nỗi buồn của con người luôn không tương đồng.

Khi Tự Niên trở lại phòng bao, anh ta nhìn thấy Kỷ Ngự Đình, người đang ngồi sụp trên sô pha, khuôn mặt suy sụp, tim như tro tàn nhưng vẫn đẹp trai đến phát bực.

Hai mắt Kỷ Ngự Đình ảm đạm: “Cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi sao? Cũng đúng, tôi đã bị vấy bẩn, đến cả bản thân tôi còn chẳng thể tha thứ cho chính mình.”

“Không bẩn, không bẩn!”

Tự Niên vội vàng chạy tới ngồi bên cạnh anh, lấy trong túi ra một gói bông tẩy trang giúp anh tẩy sạch vết son trên mặt.

“Cái này cô Sanh Ca đưa cho tôi, lau chút là sạch ngay ấy mà.”

Kỷ Ngự Đình chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt đen tựa vũng nước đọng chẳng chút gợn sóng.

Tự Niên nhẹ giọng tiếp tục dỗ dành: “Ông chủ, ban nãy tôi đã cố hết sức giải thích với cô Sanh Ca rồi, cô ấy tin anh không phản bội cô ấy mà bị người khác bày mưu hãm hại!”

Kỷ Ngự Đình cuối cùng cũng có chút phản ứng: “Thật không?”

“Đương nhiên rồi.”

Giọng điệu của Tự Niên bỗng thay đổi: “Nhưng mà cô ấy vẫn rất tức giận, nói anh đi uống rượu mà không nói, còn dám ở một mình với phụ nữ khác khi say, bị bày mưu cũng là đáng đời, không cẩn thận gì cả!”

Kỷ Ngự Đình mím chặt môi im lặng, anh nghiêm túc suy ngẫm về lời phê phán của Sanh Ca.

Thấy anh đang tự kiểm điểm về những sai lầm của mình thật, Tự Niên cố nín cười, tiếp tục nói một cách nghiêm túc:

“Anh nghe tôi nói này, nếu như anh nhận sai sớm hơn chút thì không phải sẽ xong chuyện rồi hay sao? Giờ nhìn đi, dằn vặt một hồi lâu, cô ấy càng có lý do để chiến tranh lạnh với anh! Mà phụ nữ thì thường giận dai lắm!”

“Cậu có cách gì?” Kỷ Ngự Đình nhướng mắt.

Tự Niên quả quyết vỗ ngực: “Đương nhiên có, kế sách tôi đây có thừa! Đảm bảo cô Sanh Ca ngay tối nay sẽ hết giận!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK