Trong phòng ngủ, đèn bàn bật nhàn nhạt phản chiếu phong cảnh thanh nhã
Sanh Ca cố gắng tìm lại lý trí, nắm chuẩn một khoảng không, khéo léo lật nửa người lên trên, hai tay và khuỷu tay chống đỡ ở xương quai xanh của anh, không cho phép anh đến gần lần nữa.
Lồng ngực của cô bởi vì sự trừng phạt ban nãy của anh, nặng nề phập phồng, thở hổn hển. Đọc tr𝘂𝑦ện ha𝑦 tại T 𝖱 Ù M T 𝖱 U 𝒴 Ệ N.𝖵n
Kỷ Ngự Đình tiếp nhận ánh mắt sắc lạnh từ cái nhìn chăm chú của cô, đôi mắt tuấn mỹ nhíu một cái, đuôi mắt hồng hồng, đôi mắt đen trong veo, sắp tủi thân đến chết rồi: “Sanh Sanh, em đây là muốn anh chết ngạt sao?”
Sanh Ca vẫn là lần đầu tiên thấy biểu cảm đáng thương bất lực đến cùng cực này của anh, trái tim rơi nửa nhịp.
“Sanh Sanh…”
Vừa mới mấy giây xích mích, Sanh Ca lại bị bại bởi kỹ năng diễn xuất tinh xảo của anh và kỹ năng làm nũng tấn công đòi mạng: “Tắt đèn, còn có, không cho phép lưu lại vết hôn ở cổ em!”
Kỷ Ngự Đình đạt được ý muốn cười một tiếng, tiếng tắt đèn trên tủ đầu giường vang lên thanh thuý.
Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa sổ, lác đác rơi xuống trên giường, che phủ mùi vị ám muội ở trong phòng.
Một đêm phóng đãng.
Sáng sớm.
Một đêm này, Sanh Ca ngủ rất say.
Cô bị Kỷ Ngự Đình hôn đến tỉnh.
Lúc tỉnh lại, người đàn ông nào đó nằm nghiêng ở bên người cô, tay nâng đầu, cùi chỏ chọc ở trên cái gối, môi mỏng gợi cảm câu dẫn, đôi mắt đen thâm thuý như cái đầm âm u nhìn chằm chằm vào cô.
“Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Sanh Ca liếc nhìn anh một cái, trở mình tiếp tục ngủ: “Mệt chết đi được, buồn ngủ.”
Kỷ Ngự Đình ôm eo cô, làm cả người cô di chuyển vào trong ngực anh, đầu gối lên khuỷu tay anh.
Sanh Ca không hề giãy giụa, rất nhanh mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.
Kỷ Ngự Đình nhìn cô đắm say, các khớp xương ngón tay rõ ràng trượt xuống sống mũi cao đẹp thẳng tắp của cô.
Mấy ngày nay được ở cùng cô, thật hạnh phúc, anh sẽ mãi mãi ghi nhớ.
Cho dù là tương lai phải từ bỏ mạng sống, anh cũng chết mà không hối tiếc!
Chóp mũi của Sanh Ca bị anh làm cho ngứa ngáy, giữa hai đầu lông mày khẽ nhăn lại: “Làm gì vậy?”
Kỷ Ngự Đình xít lại gần bên tai cô, giọng trầm thấp nghiêm túc nói: “Sanh Sanh, không bằng chúng ta làm vài quy định đơn giản đi?”
“Quy định?”
Sanh Ca nhắm mắt buồn ngủ hỏi qua quýt.
“Đúng, sau này ở trong đáy lòng, tất cả anh đều nghe em, nhưng là ở bên ngoài, em cố gắng hết sức đều nghe lời của anh, có được hay không?”
Sanh Ca im lặng.
Đàn ông đều là muốn sĩ diện, huống chi là loại người đàn ông nằm ở đỉnh kim tự tháp như Kỷ Ngự Đình. Trên tay còn có một đống thuộc hạ nghe theo mệnh lệnh của anh. Ở bên ngoài uy nghi của anh không thể xâm phạm được.
Anh muốn cho cô ở bên ngoài đóng vai nhu nhu nhược nhược kiểu người vợ dịu dàng, Sanh Ca có thể hiểu được.
“Được.”
Kỷ Ngự Đình hài lòng hôn lên trán của cô,
“Vậy em dự định bao lâu nữa mới dậy? Hôm nay em có phải xử lý hot search của Chu Tiểu Tinh nữa hay không?”
“Đúng! Hot search!”
Sanh Ca trong nháy mắt tỉnh táo, đi đến đầu giường tìm điện thoại.
Tối qua chiều theo sự quấy rối của Kỷ Ngự Đình, quên mất sạc pin điện thoại, tối qua điện thoại cô vốn không còn bao nhiêu pin, lúc này đã bị tắt nguồn.
Sạc điện thoại mấy phút, mới khởi động máy được. Vừa mới mở máy một cái, hiển thị cuộc gọi nhỡ đã sắp bị nổ tung.
Cô lướt xuống một cái, chủ yếu là của Tang Vi, cũng có cuộc gọi của Lộc Thập Nhất. Lộc Thập Nhất gọi điện cho cô nhiều như vậy, là Chu Tiểu Tinh ở bên kia xảy ra chuyện rồi sao?
Cô lấy điện thoại gọi lại.
“Cô chủ! Cô rốt cuộc cũng nghe điện thoại rồi, phóng viên truyền thông đều chặn kín bệnh viện rồi, vẫn chưa phỏng vấn Chu Tiểu Tinh, Thập Nhị liên hệ bảo an của bệnh viện cùng đi cản ở cửa rồi, không biết còn có thể kiên trì bao lâu!”
Sanh Ca trong nháy mắt sắc mặt nghiêm túc lại: “Trạng thái tinh thần của Tiểu Tinh bây giờ như thế nào? Có thể tiếp nhận phỏng vấn không?”
Lộc Thập Nhất liếc nhìn phòng bệnh một cái: “Cảm giác không quá ổn định, hơn nữa câu hỏi của phóng viên luôn luôn sắc bén, có thể sẽ đâm đến chỗ thương tâm của Chu Tiểu Tinh.”
“Thôi được, tôi biết rồi, lập tức tới ngay.”
Cô cúp điện thoại, cơ thể vừa đứng lên, hai chân đã không ngừng được run rẩy, vịn vào đầu giường mới đứng vững được.
Tối qua Kỷ Ngự Đình quá ác độc rồi!
Trừng phạt cô hơn nửa buổi tối, cô gần như không làm sao nghỉ ngơi được, trời đã sáng rồi.
Nhìn lại Kỷ Ngự Đình, mặt đầy thoải mái, xuân ý dồi dào, ngủ một giấc thức dậy cả người giống như được thay máu, tinh thần phấn chấn.
Quả nhiên thể lực nam nữ khác nhau rất lớn! Sanh Ca thu hồi suy nghĩ, khuỷu tay của người nào đó từ phía sau nhẹ nhàng vòng qua eo nhỏ của cô, cằm tựa vào trên đầu vai của cô.
“Muốn đi ra ngoài?”
“Vâng.”
“Ăn sáng đã rồi hẵng đi?”
“Không được, em phải xử lý cho xong, đi một chuyến đến bệnh viện trước.” Cô một bên trả lời, trên tay cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng thay quần áo xong.
Kỷ Ngự Đình cũng không ngăn cản, chỉ hỏi: “Có cần anh hỗ trợ không?”
“Không cần, một chút chuyện nhỏ thôi.”
Cô nghiêng đầu đến cửa phòng, Kỷ Ngự Đình kéo cô lại vào lòng, nhéo cằm của cô, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú.
“Sanh Sanh, bây giờ em không còn một mình nữa, em phải học cách sử dụng người đàn ông của mình!”
Anh nhấn mạnh hai chữ “Sử dụng”, môi nhếch lên câu dẫn cười xấu xa.
Một lời hai nghĩa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sanh Ca ửng đỏ, chỉ coi như không hiểu: “Biết rồi, nếu như em có phiền phức không thể giải quyết được, sẽ đến tìm anh.”
Kỷ Ngự Đình nhẹ nhàng gật đầu, hài lòng.
Không có ngăn cản anh, Sanh Ca rửa mặt xong, nhanh chóng trang điểm nhẹ rồi ra ngoài.
Bởi vì Chu Tiểu Tinh ở khu nội trú nên tất cả cửa ra vào bệnh viện đều bị phóng viên truyền thông chen lấn đông nghịt.
Sanh Ca trực tiếp lái xe đi vào ga-ra, bởi vì ga-ra quản lý chặt chẽ hơn nhiều, chỉ có lác đác vài phóng viên truyền thông ngồi xổm ở cửa ra vào.
Trong phòng bệnh, tình trạng của Chu Tiểu Tinh tốt hơn nhiều so với hôm qua, nhưng sắc mặt vẫn rất tái nhợt rất tiều tụy.
“Nhìn cái này một chút.”
Sanh Ca lấy điện thoại đưa cho cô ấy, phía trên là viết bài viết nói lời xin lỗi vào tối hôm qua của Từ Ôn được đăng trên Blog.
Chu Tiểu Tinh nhận lấy, đọc đến phía sau dần dần hốc mắt đỏ lên, khóc không thành tiếng.
Cô ấy là bạn bè duy nhất của Sanh Ca ở viện mồ côi Phương Thành, Sanh Ca nhìn cô ấy đau lòng thành như vậy, cũng rất khó chịu.
“Tiểu Tinh, bây giờ anh ta tên khốn nạn này ngoài là át chủ bài của Vân Đinh ra, thì gia thế cũng rất tốt, chỉ là ngoại tình thôi, cũng không thể hoàn toàn đập chết anh ta, hơn nữa bây giờ trên Internet có rất nhiều fan, không ít fan hâm mộ giúp anh ta tẩy rửa, muốn mượn chuyện lần này khiến anh ta cút ra khỏi giới giải trí, còn phải tiếp tục nghĩ cách.”
Sanh Ca đưa hộp khăn giấy cho cô ấy, tiếp tục nói: “Chẳng qua, chỉ cần cậu muốn, tớ có thể dốc hết toàn lực, khiến anh ta và Trọng Lệ Tư trả giá thảm thiết gấp trăm lần.”
“Không cần.”
Chu Tiểu Tinh lâu sạch nước mắt, đôi mắt kia khóc đến sưng đỏ khô cạn, nhưng ngược lại lại vô cùng cứng rắn.
“Sanh Ca, cậu đã giúp tớ rất nhiều rồi, tớ không thể lại làm phiền cậu nữa, chuyện còn lại hãy để cho bản thân tớ xử lý đi! Tớ muốn tự mình hưởng thụ cảm giác báo thù!”
Lúc nhìn thấy bài viết do Từ Ôn tự mình viết, cô ấy vô cùng căm phẫn.
Bởi vì Từ Ôn lời trong lời ngoài, vẫn giễu cợt nói đều là vấn đề của cô ấy, nhìn thì giống như đang xin lỗi, thực ra lại lặng lẽ chỉ trích cô ấy, còn thờ phụng vào tình yêu đích thực không có tội.
Toàn bộ đều là chó má!
“Cậu có thể phấn chấn đứng lên, tớ rất vui!”
Sanh Ca giúp cô ấy sửa lại một chút tóc bên tai: “ Bắt đầu từ hôm nay, cậu là nghệ sĩ át chủ bài được Angle của tớ ủng hộ, tớ hy vọng cậu có thể dựa vào thực lực nắm chắc giải Ảnh hậu của năm nay trong tầm tay, khiến Từ Ôn mở to mắt chó thấy rõ ràng, anh ta đã từng vứt bỏ một viên minh châu, Trọng Lệ Tư kia căn bản không xứng để so sánh cùng với cậu!”
“Cảm ơn cậu, Sanh Ca.”
Chu Tiểu Tinh ôm chặt lấy cô, trong lòng muôn vàn xúc động.
Cô ấy không cha không mẹ, sống hai mươi mấy năm, may mắn duy nhất chính là gặp được Sanh Ca.
“Bệnh viện đều bị phóng viên truyền thông chặn rồi, nơi này không thanh tịnh, tớ đổi chỗ ở cho cậu, trước tiên cậu nghỉ ngơi vài ngày, tĩnh dưỡng cho cơ thể khỏe lại, như thế nào?”
Chu Tiểu Tinh lắc đầu: “Lần này tớ sẽ không trốn tránh, cậu để cho đám truyền thông kia đi vào đi, hỏi mấy vấn đề sắc bén tớ cũng chịu đựng được, sẽ có một ngày tớ phải bắt Từ Ôn và Trọng Lệ Tư quỳ gối dập đầu với tớ ở ngay trước mặt của mười triệu người xem!”