Trên đường trở về phủ công tước.
Guy Sizer ngồi trong xe hết sức hào hứng, cậu ta vẫn còn đang hồi ức lại cảnh gặp mặt Sanh Ca vừa rồi.
“Cha, hình như con biết cảm giác vừa gặp đã yêu là thế nào rồi, vừa nhìn thấy cô Lộc, trái tim con lập tức rung động, con nghĩ là con yêu cô ấy rồi, con muốn theo đuổi cô ấy!”
Guy Haro vuốt bộ râu, nói đầy từng trải: “Cô ấy thì không được đâu, gần đây cha nghe mẹ con nói Lance Charles có đưa một cô gái về, không bao lâu nữa họ sẽ kết hôn, chắc hẳn cô gái ấy chính là cô ấy.”
Guy Sizer tỏ ra rất hụt hẫng: “Cho nên có thể nói cô ấy là vị hôn thê của anh trai sao ạ?”
“Im ngay! Lance Charles chỉ là một đứa con hoang, nó không phải anh trai của con, cha sẽ không bao giờ chấp nhận sự tồn tại của nó.”
Nhắc đến chuyện này, Guy Haro siết chặt hai nắm đấm, hơi thở phẫn nộ tỏa ra trong xe.
Guy Sizer sợ nhất là cha nổi giận, cậu ta rụt vai lại, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng con cảm thấy cô Lộc không thích Charles, vừa rồi cô ấy nhìn con như thể cầu cứu vậy, hình như cô ấy bị bắt ép.”
“Chuyện này không liên quan gì với con hết, con không được phép nhắc lại chuyện này nữa.”
“Nhưng mà…”
Đôi mắt xanh lam của Guy Sizer trở nên u buồn, cậu ta lấy trong túi ra một tờ giấy nhỏ: “Đây là thứ vừa rồi bắt tay nhau, cô Lộc nhét vào tay con.”
Guy Haro quay đầu liếc nhìn tờ giấy trong lòng bàn tay cậu ta, cầm lấy mở ra xem.
“Cha, cô ấy nói gì?”
Sizer lại gần, Guy Haro lập tức xé vụn tờ giấy, khuôn mặt già nua không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì: “Cô ấy muốn hợp tác trao đổi lợi ích với cha.”
“Thật sao? Vậy hay là cha giao chuyện hợp tác cho con đi, coi như để con rèn luyện.”
“Hồ đồ!” Ông ta nghiêm giọng quát.
Sizer lập tức cúi đầu, thận trọng nhìn cha: “Ý cha là không định nhận lời hợp tác với cô Lộc sao?”
Guy Haro không trả lời.
Đôi mắt mờ đục sáng lên.
…
Trưởng công chúa vừa nhìn thấy Sanh Ca đã thấy thích ngay, bà ta kéo tay cô hỏi rất nhiều chuyện liên quan tới nước Hoa, cực kỳ hào hứng.
Sanh Ca lịch sự trả lời toàn bộ.
Vị trưởng công chúa này đã bốn mươi lăm tuổi nhưng làn da được chăm sóc rất tốt, hầu như không thể tìm ra được dấu vết thời gian trên khuôn mặt, nếu không phải Sanh Ca biết trước bà ta là mẹ của hai cậu con trai đã trưởng thành thì e là sẽ cho rằng bà ta chưa đầy ba mươi.
Trong quá trình nói chuyện, cô cảm thấy vị trưởng công chúa này rất hiếu kỳ về mọi thứ của nước Hoa, chắc là vẫn còn thích cha của Ninh Thừa Húc nên mới yêu thương Ninh Thừa Húc như thế.
Sanh Ca cúi đầu thất thần, trưởng công chúa vỗ nhẹ tay cô kéo cô rời khỏi dòng suy nghĩ.
“Lần này mắt chọn người của A Húc thật không tồi, cô nhìn thôi là đã thấy thích cháu rồi.”
Sanh Ca cười kín đáo.
Ninh Thừa Húc rất vui: “Mẹ, lần này em Sanh cố ý đến nước Âu Phi là để tổ chức một hôn lễ long trọng nơi xứ người với con, đến lúc tổ chức hôn lễ, con cần mẹ giúp con một tay.”
“Được, mẹ chắc chắn sẽ để ý giúp con, tất cả mọi thứ trong hôn lễ của A Húc nhà chúng ta đều phải là tốt nhất!”
Sanh Ca lẳng lặng nghe hai người họ bàn bạc các vấn đề của lễ cưới, cô chỉ cảm thấy tiếc thay cho sự nhiệt tình của trưởng công chúa.
Cho dù thực sự tổ chức lễ cưới thì hôm đó kiểu gì cô cũng sẽ gây náo loạn ở nơi tổ chức lễ cưới thôi.
“Thưa trưởng công chúa, anh hai cháu là người làm nghiên cứu y học, anh ấy nghe nói nước Âu Phi có một loại thuốc chữa virus siêu cấp có thể chữa trị bất kỳ virus hóa sinh nào, nhân dịp tới đây, cháu muốn hỏi giúp cho anh hai xem sao.”
“Đúng là có đấy nhưng thứ thuốc này…”
“Mẹ!”
Ninh Thừa Húc ngắt lời bà ta, đứng dậy hành lễ: “Cũng không còn sớm nữa, con sắp xếp em Sanh ở ngôi nhà ở vùng ngoại ô, nếu trời tối thì không tiện quay lại đó, để khi khác con đưa cô ấy tới gặp mẹ sau.”
Trưởng công chúa nhìn thẳng vào mắt anh ta, bà ta đành phải cười gật đầu: “Cũng được, có điều năm ngày nữa có một bữa dạ tiệc hoàng gia, đến lúc đó con nhớ dẫn theo cô Lộc tới dự.”
“Vâng thưa mẹ, vậy bọn con đi trước đây.”
Mặc dù không cam lòng nhưng Sanh Ca không còn cách nào khác, đành phải đứng dậy chào tạm biệt trưởng công chúa.
Ninh Thừa Húc vội vã khoác tay cô ra về, mặc dù Sanh Ca thấy phản cảm nhưng cô không nói gì ở ngay trước mặt trưởng công chúa.
Vừa ra khỏi cung điện, cô lập tức hất mạnh tay anh ta ra.
“Ninh Thừa Húc, vì sao anh không cho trưởng công chúa nói hết? Còn chuyện gì liên quan tới thứ thuốc đó mà anh chưa nói cho tôi biết vậy?”
“Em muốn biết gì thì hỏi tôi là được, nhưng đừng nhắc tới chuyện này trước mặt mẹ tôi, em đừng tưởng tôi không biết em muốn nghe ngóng điều gì.”
Nhắc đến chuyện này, giọng Ninh Thừa Húc cũng trở nên nghiêm túc: “Em Sanh, đừng mơ tưởng nảy ý đồ xấu, thứ thuốc đó được cất trong kho của hoàng gia, ngoại trừ lấy tôi, em không có cách nào khác lấy được nó đâu.”
Sanh Ca liếc nhìn anh ta, mặt lạnh lùng: “Ninh Thừa Húc, nếu anh dám lừa tôi, tôi sẽ giết anh!”
“Sao lại vậy được, chúng ta sắp kết hôn rồi, tôi luôn thẳng thắn thành thật với em.”
Đôi mắt xanh thẳm của anh ta trở nên dịu dàng, anh ta cười một tiếng, chủ động muốn nắm tay cô: “Sắp tới tôi sẽ bàn bạc với mẹ việc chọn ngày tổ chức lễ cưới, trong buổi dạ tiệc vài ngày tới, mẹ sẽ công bố tin tức lễ cưới của chúng ta, hiện tại chúng ta là một đôi chính thức, nắm tay không có gì quá đáng đúng không?”
“Trong mắt tôi, chưa tới thời khắc cuối cùng thì anh chẳng là gì cả!”
Cô căm giận để lại câu nói này, sau đó thôi không nhìn anh ta nữa, bỏ đi trước.
Tự Niên lập tức đuổi theo.
Chẳng bao lâu sau, Ninh Thừa Húc đưa Sanh Ca và Tự Niên về chỗ ở nằm ở vùng ngoại ô.
Sanh Ca không muốn nghe anh ta tiếp tục nói những lời buồn nôn kia nữa nên nhanh chóng đuổi anh ta đi, thấp thỏm chờ công tước Guy tới.
Cô chờ tới tận lúc hoàng hôn đã tắt hẳn, tuyết bay ngoài cửa sổ, từ đầu tới cuối, con đường cái ở vùng ngoại ô vẫn luôn tĩnh lặng.
Tự Niên lặng lẽ đi vào phòng cô, tắt máy nghe trộm mini gắn trên đèn trần.
Sanh Ca ngồi cô đơn bên giường: “Xem ra công tước Guy không đồng ý hợp tác.”
Tự Niên cũng thở dài theo, anh ta cổ vũ cô: “Cô đừng nản chí, dù sao cũng mới gặp mặt một lần, Guy Haro có vẻ là người cảnh giác, ông ta không tin cô là chuyện hết sức bình thường.”
“Ừm.” Sanh Ca sục sôi ý chí chiến đấu, gật đầu: “Trong buổi dạ tiệc hoàng gia năm hôm nữa, tôi nhất định phải giành được niềm tin của ông ta!”
Tự Niên nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô không chớp mắt, phục tùng mọi quyết định của cô từ tận đáy lòng.
“Buổi tối cô Sanh Ca muốn ăn gì? Lát nữa tôi sẽ nói với người hầu gái ngoài sân để cô ta liên lạc với Ninh Thừa Húc mang bữa tối tới.”
Nhắc đến chuyện ăn cơm, biểu cảm của Sanh Ca trở nên nhăn nhó.
Mặc dù bữa cơm trưa kia làm rất cầu kỳ nhưng cô không muốn ăn, tuy vậy, ở trước mặt trưởng công chúa, cô vẫn phải giả bộ như ăn rất ngon miệng, miễn cưỡng ăn thêm vài miếng.
Giờ nghĩ lại, cô cảm thấy buồn nôn, đưa tay vuốt vuốt ngực mới qua được cơn buồn nôn đó.
“Tôi không muốn ăn gì, cũng không đói, chắc là do vấn đề đất đai khí hậu, tôi luôn cảm thấy đồ ăn ở đây không vừa miệng, bảo hầu gái cứ việc tùy ý chuẩn bị đi.”
Cô xoa hàng lông mày, mệt mỏi không chịu nổi: “Tôi buồn ngủ quá, tôi ngủ một lát đã, bao giờ có cơm tối thì gọi tôi.”
“Được, cô ngủ một lát đi, hôm nay đi bộ trong hoàng cung cả ngày, quả thực rất mệt.”
Tự Niên bật lại máy nghe trộm, đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Hai hôm nay Sanh Ca luôn thấy thèm ngủ.
Có lẽ là vì tới nước Âu Phi nên áp lực tinh thần của cô hơi lớn.