Hơn nữa, điều này cũng thể hiện niềm mong mỏi tốt đẹp trong lòng Đường Đường.
Trong thâm tâm, ai cũng là người thân nhất của cô bé, nên cô bé muốn mọi người được hòa hợp, vui vẻ bên nhau.
Khi nhìn thấy chiếc bánh, Hoắc Khải biết ngay trong lòng Đường Đường sẽ không phản cảm với nội dung của buổi họp báo mà còn vui vẻ vì chuyện này.
Anh nhìn Ninh Thần, Ninh Thần cũng rất nhẹ nhõm, nhưng trong cảm xúc thì vẫn có hơi không quen. Dù sao việc con gái có thể thoải mái chấp nhận như thế cũng khiến cô thấy hơi khó chịu.
Đây là phản ứng tâm lý bình thường của con người nên cũng không có gì kỳ lạ.
Hoắc Khải đi qua, ôm vai cô, nói nhỏ: “Dù thế nào thì em vẫn luôn là người vợ mà anh yêu nhất”.
“Sao, nói thế để dỗ em hay gì?”, Ninh Thần lườm anh, nhưng vẫn cười. Rõ ràng trái tim cô không giống những gì cô thể hiện ra ngoài.
Mà điều khiến Đường Đường không vui là dù Cố Phi Dương hay vợ chồng Ninh Quốc Năng thì đều không xuất hiện, chỉ có Ninh Ngọc Lâm chạy đến.
Thật ra chuyện này cũng dễ đoán. Cố Phi Dương đã gọi đến, nói mặc dù đã thông báo cho mọi người biết nhưng vừa họp báo xong mà đã đến ngay thì có hơi không hay.
Cô ta thấy nên từ từ thì hơn.
Còn hai vợ chồng Ninh Quốc Năng thì không chửi cho Hoắc Khải một trận đã là tốt lắm rồi.
Ninh Thần chấp nhận được là vì cô thấy sự xứng đáng của Cố Phi Dương, nhưng với vợ chồng Ninh Quốc Năng thì đây rõ ràng là kẻ thứ ba xen vào.
Cho dù Cố Phi Dương nói sẽ không bao giờ xác lập mối quan hệ chính thức với Hoắc Khải, không bao giờ tranh đoạt tài sản thì sao chứ?
Sự yêu thương vốn dĩ thuộc về một người giờ lại phải xẻ đôi, người làm bố mẹ như họ sao có thể vui nổi.
“Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, bố mẹ vẫn chưa nghĩ thông ấy mà, một thời gian nữa sẽ ổn thoi”, Ninh Ngọc Lâm nói: “Thật ra em thấy chuyện này bình thường mà. Người thành công nào mà không có tam thê tứ thiếp chứ, chả qua là không công khai như anh rể thôi”.
“Sao hả, em cũng muốn học theo anh ấy à?”, Ninh Thần trợn mắt. Dù gì cũng là em trai ruột mà chẳng chịu bênh cô gì cả.
Ninh Ngọc Lâm cười hề hề: “Em thì học không nổi, giờ em còn chưa có cả bạn gái đây”.
“Nói ra thì em cũng có mấy cô người yêu rồi cơ mà, đã 30 rồi đấy, cứ để bố mẹ chờ thế à!”, Ninh Thần dạy dỗ.
“Ôi dào, giờ đang là thời kỳ phát triển sự nghiệp, thời gian đâu mà yêu đương chứ chị. Hơn nữa, cả một rừng cây xanh tốt, sao em cứ phải cột vào một cái cây chứ”, Ninh Ngọc Lâm thờ ơ đáp.
Mặc dù cậu ta đến giờ vẫn chưa có người yêu nhưng không có nghĩa là cậu ta thiếu. Chỉ cần ra ngoài tìm là gái đẹp đến tìm không dứt.
Chưa nói đến cậu ta là em trai ruột của Ninh Thần thì sản nghiệp củ riêng cậu ta cũng đã phát triển rất tốt, gần lên đến chục tỷ.
Vô số người đều chủ động đến xin hợp tác cùng. Giờ Ninh Ngọc Lâm như diều gặp gió, vui vẻ vô cùng.
Ninh Thần đã nói rất nhiều lần nhưng chẳng có tác dụng.
“Ngọc Lâm là người trưởng thành nên có cách suy nghĩ của riêng mình. Hơn nữa cậu ấy nói cũng không sai mà. Giờ vẫn còn trẻ, chưa vội, khi nào chơi chán thì kết hôn cũng được”, Hoắc Khải nói theo.
“Kìa kìa, đúng là anh rể lúc nào cũng thấu đáo!”, Ninh Ngọc Lâm tán thưởng.
“Đàn ông toàn lũ xấu xa!”, Ninh Thần trừng mắt nói.
“Vậy cậu đừng làm đàn ông nữa, vì con thấy cậu tốt mà”, Đường Đường nói chêm vào.
Ninh Ngọc Lâm sững sờ, sau đó thì dở khóc dở cười. Cô bé đang khen mình hay là gì đây?
Ninh Thần và Hoắc Khải nghe vậy thì bật cười, biết Đường Đường đang cố tình nói để làm dịu đi bầu không khí chứ không phải không biết gì.
“Nhưng ngày mai hai người về nhà đi, bố mẹ giận lắm, đến mà dỗ họ”, Ninh Ngọc Lâm nói: “Không được thì mai em cũng về, giúp hai người nói chuyện”.
“Em đừng đi nữa, còn chưa đủ rắc rối hay sao hả”, Ninh Thần nói.
Hoắc Khải không phản đối. Suy cho cùng thì vẫn phải cho Đặng Tuấn Mai và Ninh Quốc Năng một câu trả lời, không thể chỉ nói với mỗi phóng viên được.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thần không đến công ty nữa mà về nhà cùng Hoắc Khải.
Hiện giờ Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai đã không còn ở khu nhà cũ nữa. Dù gì họ cũng là bố mẹ của tổng giám đốc với công ty trị giá mấy chục ngàn tỷ, ở chỗ cũ thì người khác lại nói ra nói vào.
Khi cuộc sống của bạn đã đạt đến một mức nhất định, thì dù bạn không nói gì, không làm gì, cũng trở thành một loại lỗi sai.
Cho nên hai người đã chuyển đến một khu nhà cao cấp hơn dưới sự giúp đỡ của Ninh Thần.
Trong khu này phần lớn là biệt thự riêng, người ngoài rất khó lọt vào, cũng đỡ cho những người nào đó suốt ngày đến tìm Ninh Quốc Năng để làm thân.
Đến cửa nhà, Hoắc Khải cầm quà đi vào. Ninh Quốc Năng thấy anh, đang định nói chuyện thì Đặng Tuấn Mai đã lạnh lùng nói: “Sao, ông còn định chào mừng nó nữa à?”
Ninh Quốc Năng cười khan, không nói gì. Cũng may Đường Đường nhanh trí, nhảy chân sáo đến chào: “Cháu chào ông ngoại ạ”.
“Sao cháu không đi học thêm?”, Ninh Quốc Năng vui vẻ hỏi. Ninh Ngọc Lâm không chịu kết hôn, ông chỉ có một đứa cháu gái là Đường Đường, yêu thương vô bờ: “Đi, ông ngoại lấy đồ ăn cho cháu”.
“Cháu không ăn đâu, mẹ bảo cháu béo rồi”.
“Mẹ cháu nói không tính, để ông ngoại cho cháu ăn!”
Khi Ninh Quốc Năng đưa Đường Đường vào phòng, Hoắc Khải và Ninh Thần mới đi vào.
Trong phòng khách, Đặng Tuấn Mai đang lau bàn. Thấy Hoắc Khải đi vào thì ném khăn lên bàn, hừ một tiếng rồi ngồi xuống, vẻ mặt không vui.
Ninh Thần biết vì sao bà không vui, bèn vội vàng hỏi: “Bố, mẹ, bố mẹ ở đây có quen không? Đây là khu do bố của bạn học Đường Đường – anh Phương Xương Thịnh xây đó, là vị trí tốt nhất trong khu, dáng nhà cũng đẹp nhất”.
“Tốt cái gì mà tốt. Ra ngoài không quen ai, 99% số người toàn là doanh nhân. Bố mẹ chỉ là tiểu thương bán hoa quả, nói gì với họ được. Còn chẳng bằng chỗ ở cũ, tuy nhà không đẹp nhưng lại toàn người quen, thoải mái. Bây giờ thì mỗi ngày chỉ biết lau bàn, quét nhà, tưới cây, chán muốn chết”, Đặng Tuấn Mai bất mãn nói.
Có lẽ bà vẫn không vui vì Hoắc Khải nhưng đây lại là lời thật lòng.
Ninh Thần cũng hiểu được. Trong một môi trường mới toàn những người có xuất thân cao hơn mình, cho nên sẽ không thoải mái cho lắm.
Vậy nên Đặng Tuấn Mai mới thấy không thích bằng ngày xưa.
“Con người luôn phải nhìn về phía trước mà, mặc dù ở đây không quen ai nhưng cái gì cũng có mặt tốt mặt xấu mà. Ở đây có không khí tốt hơn này, ngày nào thức dậy cũng sảng khoái hết mức”, Ninh Quốc Năng nói.
“Ông thì ghê rồi, không có số hưởng phúc nhưng lúc nào cũng cái này tốt cái kia ổn. Nhìn về phía trước cho lắm vào rồi thấy đất vàng đắp quanh cổ ấy!”, Đặng Tuấn Mai chì chiết.
Ninh Quốc Năng bị bà mắng rất lâu cũng thành quen, chỉ cười gượng mà không đáp.
Hoắc Khải đi đến, đặt đồ xuống và nói: “Đây là một vài thực phẩm chức năng do công ty sản xuất, hiệu quả rất tốt đó ạ”.
“Khỏi”, Đặng Tuấn Mai khó chịu đáp: “Chúng tôi không có phúc hưởng đâu, mời ông chủ Lý tự dùng lấy”.
“Mẹ…”, Ninh Thần gọi một tiếng.
Cô còn chưa nói gì thì Đặng Tuấn Mai đã trách móc: “Sao? Mẹ nói nó vài câu không được à? Hay lên làm sếp rồi thì không coi bố mẹ ra gì nữa?”
“Con đâu có ý đó…”, Ninh Thần nói nhỏ.
“Mẹ, con biết mẹ bất mãn về con, con cũng không phủ định điều gì. Hôm nay con đến cũng là để xin lỗi bố mẹ”, Hoắc Khải nói.
“Xin lỗi? Tôi cần lời xin lỗi của anh sao? Anh xin lỗi chúng tôi thì có ích gì? Anh thấy anh sai thì đoạn tuyệt quan hệ với kẻ thứ ba kia đi. Đừng nói là chúng tôi không cho anh cơ hội!”, Đặng Tuấn Mai tức tối nói, rồi lại nhìn Ninh Thần: “Còn con nữa, có chuyện gì thế hả? Chồng của con ra ngoài lăng nhăng, con không ngăn lại thì thôi, lại còn ủng hộ? Con nghĩ cái gì vậy? Có phải làm kinh tế nhiều nên bị ngốc đi không?”